3

Vì sự xuất hiện của tôi, vị quản lý đang bị quở trách được giải thoát, ánh mắt anh ta nhìn tôi như nhìn thấy Bồ Tát chuyển thế.

Thư ký vội vàng đẩy quản lý ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa văn phòng lại.

Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại tôi và Đường Dịch Trạch. Để tránh không khí ngượng ngập, tôi chủ động lên tiếng.

“Đây là chị Lý nhờ em mang qua, hình như hơi nhiều một tí.”

Tôi đặt bữa sáng xuống rồi xoa xoa lòng bàn tay bị túi siết đến đỏ ửng.

Đường Dịch Trạch nhìn vào tay tôi, một cảm xúc thoáng qua trong đôi mắt, nhưng rồi anh chỉ mấp máy môi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng khôi phục vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng cảm ơn tôi.

“Cuộc họp sáng nay hơi gấp nên anh không kịp ăn, cảm ơn em.”

Tôi chỉ bảo không có gì rồi ngồi xuống ghế sofa gần đó.

Dù hành động của anh rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nhận ra đôi lúc khi ăn, anh khẽ đưa tay ôm bụng.

Nhớ đến việc trước đây anh qua đời vì ung thư dạ dày, tôi cắn môi, không nhịn được hỏi:

“Anh bị đau dạ dày à?'

Dù sao chúng tôi cũng đã sống chung ba năm, quan tâm một chút chắc không sao nhỉ?

Tay cầm đũa của Đường Dịch Trạch khẽ dừng lại: “Không sao đâu.”

Anh tỏ vẻ điềm nhiên, như thể tôi đã nhìn nhầm.

Tôi cau mày: “Thật không?”

Tôi cố gắng nhớ xem Đường Dịch Trạch bị ung thư dạ dày từ khi nào, nhưng do trước đây ít quan tâm đến anh nên không thể nhớ nổi.

Thậm chí việc anh mắc bệnh, tôi cũng chỉ biết sau khi dự tang lễ.

“Nếu anh cảm thấy không khỏe, vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn.”

Tôi lấy điện thoại ra, tìm số bác sĩ trong danh bạ để giúp anh đặt lịch khám.

Tìm được một lúc, tôi đột ngột dừng lại.

“Xin lỗi, có vẻ như em đã vượt quá giới hạn.”

Rõ ràng trước khi kết hôn, chúng tôi đã đồng ý không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Tôi cầm điện thoại trong tay, bối rối đứng dậy định rời đi để tránh sự ngại ngùng.

Đường Dịch Trạch bất ngờ đứng dậy theo:

“Em nói đúng, sức khỏe là vốn quý nhất, đi kiểm tra là cần thiết, mai anh sẽ đi kiểm tra.”

“Cảm ơn em đã nhắc nhở.”

Giọng nói trầm ấm của anh khiến tôi cảm thấy bớt căng thẳng, tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với anh.

Nghĩ đến công việc của anh còn bận rộn, tôi không nán lại lâu.

Thư ký tiễn tôi xuống lầu, khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ.

“Mỗi khi phu nhân xuất hiện, tổng giám đốc Đường luôn dịu xuống, nếu phu nhân đến nhiều hơn, tổng giám đốc chắc sẽ không còn mắng chúng tôi nữa.”

“Thật sao...?”

“Tất nhiên! Phu nhân không thấy chứ tổng giám đốc vừa cười lén trong văn phòng đấy, chắc chắn ngài ấy rất thích phu nhân.”

Tôi cười nhẹ, không trả lời.

Trở về biệt thự.

Chị Lý thấy tôi mang về hộp cơm trống, liền vui vẻ:

“Tôi đã nói mà, chỉ cần phu nhân mang đến, ông chủ chắc chắn sẽ ăn hết, dù sao ngài ấy cũng rất thích phu nhân.”

Tôi sững sờ trong giây lát.

Sao ai cũng nói Đường Dịch Trạch thích tôi, nhưng trước giờ tôi hoàn toàn không nhận ra?

Ngay cả bây giờ cũng…

Khi tôi bán tín bán nghi kể chuyện này với bạn thân, điện thoại liền phát ra tiếng hét chói tai của cô ấy:

“Đến giờ cậu mới thật sự biết sao?!”

4

“Cậu còn nhớ chiếc váy cưới mà cậu mặc trong lễ cưới không? Đó là phiên bản cao cấp giới hạn toàn cầu đấy. Nếu các cậu chỉ kết hôn theo hợp đồng, tại sao Đường Dịch Trạch lại bỏ nhiều tâm huyết như vậy, mua một chiếc váy cưới đắt tiền như thế làm gì chứ?"

Bạn thân của tôi liệt kê mọi thứ mà cô ấy nhìn thấy.

Về chuyện này, tôi đã từng hỏi anh ấy.

Đường Dịch Trạch chỉ nói đó là chiếc váy rẻ nhất trong nhà anh, bảo tôi tạm chấp nhận mặc nó.

"Còn trong lễ cưới, ánh mắt anh ấy cứ dán chặt vào cậu, đầy tình tứ, lại còn nghiêm túc rót rượu cho bố mẹ cậu..."

Đầy tình tứ chắc chắn là ảo giác của bạn thân tôi thôi.

Lúc đó, Đường Dịch Trạch nói vì lớp trang điểm của tôi bị trôi nên anh ấy mới nhìn tôi vài lần, sau đó tôi còn vào phòng trang điểm để chỉnh lại.
Tôi giải thích với bạn thân.

Cô ấy im lặng vài giây, cuối cùng thở dài bất lực “Mình không biết nên nói cậu là khúc gỗ hay là tấm thép đây. May mà cậu đã kết hôn, nếu không với EQ như cậu, chắc ở giá cả đời quá."

Tôi: "..."

Nhưng dù sao thì ban đầu tôi chỉ muốn cùng Đường Dịch Trạch sống qua ngày thôi.

Giờ lại xen lẫn những cảm xúc khác, tôi cảm thấy bản hợp đồng này trở nên không công bằng nữa.

Tôi suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng rút ra một kết luận.

Ly hôn với Đường Dịch Trạch.



Trưa hôm sau.

Đường Dịch Trạch về nhà ăn trưa, tôi vẫn mải suy nghĩ làm sao để nói với anh ấy.

Anh mở lời trước: "Sáng nay anh đã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói sức khỏe của anh không có vấn đề gì."

Là việc hôm qua tôi đã nhắc anh đi kiểm tra sức khỏe.

Anh vẫn nhớ.

"Thật sao, em... có thể xem báo cáo kiểm tra được không?" Tôi hỏi.

Tôi hơi do dự, lo lắng rằng câu hỏi này quá riêng tư.

Tuy nhiên, Đường Dịch Trạch không nói gì mà đưa ngay báo cáo kiểm tra sức khỏe cho tôi.

Tôi cẩn thận xem qua, xác nhận rằng không có vấn đề gì mới yên tâm: “Không sao là tốt rồi, sau này anh cũng nên chú ý sức khỏe hơn.”

Vì lời nhắc nhở của tôi, ánh mắt của Đường Dịch Trạch trở nên mềm mỏng hơn, anh gật đầu đồng ý với tôi.

Nhưng bầu không khí vui vẻ này chẳng duy trì được lâu đã bị tôi phá vỡ bằng một quả bom.

Tôi chớp mắt, không dám nhìn anh: "À, em có chuyện muốn nói với anh."

Đường Dịch Trạch ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi cúi đầu: "Chúng... chúng ta ly hôn đi."

Không khí lập tức như đông cứng lại, im ắng không một tiếng động.

Giọng anh khô khốc, khàn khàn: "Em đã có người mình thích rồi à?"

Trước đây, chúng tôi đã thỏa thuận rằng nếu một trong hai tìm thấy người mình yêu, người kia phải đồng ý ly hôn.

Tôi lắc đầu: “Chưa có.”

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tại sao... Nếu có chỗ nào em không hài lòng, anh có thể..."

Dường như nhìn thấy sự kiên định trong mắt tôi, giọng anh dần nhỏ lại.

Anh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, hoảng loạn rời khỏi biệt thự.

"Anh, anh nhớ ra là công ty còn việc, chuyện này chúng ta sẽ nói sau."

Nhưng tôi không đợi được cuộc nói chuyện sau đó của Đường Trạch mà nhận được cuộc gọi báo anh ấy gặp chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play