5

“Chị dâu, anh cả gặp chuyện rồi, gấp lắm, chị mau tới đi!”

Người gọi điện cho tôi là bạn của Đường Dịch Trạch — Chu Thần.

Giọng nói lo lắng của anh ta quá đỗi quen thuộc, dù đã cách ba năm, cũng khiến tôi ngay lập tức nhớ lại lần trước từng nhận cuộc gọi này.

Lúc đó tôi đang đi du lịch cùng bạn thân, ăn mừng vì được giải thoát khỏi những lời càm ràm của gia đình, và vì khoảng cách quá xa nên tôi không thể quay về ngay, chỉ có thể nhờ dì Lý tới xem tình hình.

Hôm sau khi tôi gọi lại cho Đường Dịch Trạch, anh chỉ nói đó là trò đùa của bạn bè, bảo tôi đừng bận tâm.

Mãi sau này tôi mới biết từ dì Lý rằng đêm đó anh bị xuất huyết dạ dày và phải nhập viện.

Lần này tôi không đi du lịch, khi nhận được cuộc gọi ấy lần nữa, tôi lo lắng, vội vã hỏi địa chỉ rồi ngay lập tức đi xe đến.

Khi tới nơi, tôi mới phát hiện đó là một quán bar.

Tôi tìm được phòng riêng của họ, đẩy cửa bước vào, năm sáu đôi mắt đồng loạt quay lại nhìn tôi, khiến tôi ngại ngùng đứng sững tại chỗ.

"Chị dâu, cuối cùng chị cũng tới rồi!"

Chu Thần đứng dậy, cười toe toét ra đón tôi vào.

"Đây... là chuyện gấp mà cậu nói sao?"

Tôi nhìn mọi người trong phòng đang vui vẻ uống rượu, cảm thấy hơi lúng túng.

“Là chuyện gấp thật mà, hôm nay tâm trạng đại ca có vẻ không tốt, gọi bọn em ra uống rượu, mà anh ấy cứ uống mãi không ngừng, không ai khuyên được. Nhưng chị cũng biết dạ dày của anh ấy mà…”

Chu Thần dường như chợt nhớ ra điều gì, liền dừng lời ngay lập tức, vội chuyển chủ đề: "Vì sức khỏe của đại ca, bọn em đành phải mời chị tới đón anh ấy về nhà."

Tôi nhìn theo hướng Chu Thần chỉ, thấy Đường Dịch Trạch đang lười nhác tựa vào sofa, đôi lông mày kiếm sắc bén hơi nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm mờ ảo trong cơn say.

Có vẻ anh không ngờ tôi sẽ đến, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên.

Tôi bước tới, đang suy nghĩ xem nên nói gì để đưa anh về thì Chu Thần đã gọi thay tôi:

"Anh cả, chị dâu đến đón anh về này."

Đường Dịch Trạch đang say, phản ứng có chút chậm chạp, một lúc sau mới gật đầu, chủ động đưa tay cho tôi, để mặc tôi dắt anh rời đi.

Cái dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến tôi không nhịn được mà bật cười.

Sau khi cảm ơn Chu Thần và mọi người, tôi đưa Đường Dịch Trạch ra ngoài.

Trước khi ra cửa, tôi nghe thấy tiếng chọc ghẹo sau lưng.

"Tôi đã nói mà, chị dâu tới là chắc chắn anh ấy nghe ngay."

"Đại ca quả nhiên sợ vợ."

Má tôi bất giác đỏ bừng, nhiệt độ nơi bàn tay đang chạm cũng đột nhiên tăng lên.

6

Chu Thần dường như phát hiện ra Đường Dịch Trạch có "tố chất sợ vợ", từ ngày đó cứ thỉnh thoảng cậu ta lại gọi điện cho tôi để báo cáo.

"Chị dâu, đại ca lại không nghe lời chị, bắt đầu uống rượu rồi!"

"Hôm nay có một cô gái muốn tiếp cận đại ca, nhưng anh ấy thậm chí không thèm nhìn. Chị đừng lo, đại ca chỉ thích mình chị thôi."

"Chị dâu, đại ca nói với em rằng anh ấy không thích ngủ phòng khách, chị rủ anh ấy quay lại phòng ngủ chính ngủ cùng đi!"

Tôi nhìn tin nhắn vừa nhận được, lén lút ngẩng lên nhìn Đường Dịch Trạch, người đang ngồi đối diện bàn ăn với vẻ mặt lạnh lùng.

Tôi không thể nào tưởng tượng được cảnh anh nói những lời như vậy với Chu Thần.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá rõ ràng, Đường Dịch Trạch nhìn sang:

“Sao vậy?”

Bị phát hiện đang nhìn lén, tôi lập tức hoảng loạn: “Em….em chỉ muốn hỏi anh mua vé xem phim gì vậy?”

“Phim?”

“Chu Thần nói, anh mua vé xem phim, muốn rủ em đi xem cùng.”

Tôi vô thức chỉ vào điện thoại, nhưng khi nhìn thấy Đường Dịch Trạch nhíu mày, đầu óc tôi cũng bừng tỉnh. Ngốc quá.

Tôi thế mà lại tin lời của Chu Thần.

Làm sao Đường Dịch Trạch có thể rủ tôi đi xem phim được.

Nhưng trước khi tôi kịp tìm lý do để biến chuyện này thành một trò đùa và cho qua thì tôi đã nghe thấy câu trả lời của anh.

“Là bộ phim này, không biết em có thích không.”

Nói xong, anh đưa điện thoại cho tôi xem.

Trên màn hình hiện lên thông tin đặt vé của bộ phim tình cảm mới ra mắt.

Tôi sững người một lúc.

Anh thực sự đã mua vé sao?

Mãi cho đến khi chúng tôi đến rạp chiếu phim, tôi vẫn còn đang chìm trong sự ngỡ ngàng và hoang mang, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Dường như Đường Dịch Trạch rất hiểu sở thích của tôi, sau khi lấy vé còn mua cho tôi thêm một ly coca và một phần bỏng ngô.

Phim tình cảm chủ yếu xoay quanh những cảnh mập mờ giữa nam nữ chính, chưa chiếu được nửa thì hai người họ đã hôn nhau.

Tôi giống như đứa trẻ ngồi xem phim cùng phụ huynh, cắn bỏng ngô, mặt đỏ bừng, không dám lên tiếng, chỉ có thể thầm cầu mong cảnh này nhanh chóng qua đi.

Nhưng điều tôi đợi được không phải là cảnh phim qua đi, mà là Đường Dịch Trạch cúi người về phía tôi.

Ánh sáng mờ nhạt trong rạp chiếu phim hắt lên người anh khiến gương mặt lạnh lùng ấy thêm phần dịu dàng. Mọi thứ xung quanh dường như tan biến, như thể anh mới là nhân vật chính của bộ phim.

Tôi siết chặt phần bỏng ngô trong tay, tim đập thình thịch, thậm chí có thể ngửi thấy hương tuyết tùng thanh khiết từ cơ thể anh.

Trong khoảnh khắc ấy, không khí tràn ngập sự mập mờ.

Gần như theo phản xạ, tôi nhắm mắt lại.

“Ở đây dính bỏng ngô.”

Vai áo tôi bị vỗ nhẹ vài cái.

Tôi mở mắt, nhìn thấy trong đôi mắt anh thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp, như đang cố nén điều gì đó.

Quá đỗi hoảng loạn, tôi không kịp suy nghĩ về ý nghĩa của ánh mắt đó.

"Cảm, cảm ơn anh..."

Lúc này, tôi vô cùng biết ơn vì đang ngồi trong rạp chiếu phim tối om, có thể che giấu đôi má đang đỏ bừng vì xấu hổ của mình.

Chuyện anh thích tôi chắc chắn là nói dối!

Và dường như để chứng minh suy nghĩ đó, từ hôm ấy Đường Dịch Trạch bắt đầu có ý tránh mặt tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play