Dưới sự đề nghị của ta, Cửu hoàng tử sớm hồi kinh.

Hoàng thượng cũng không ngăn cản, bởi ngài hài lòng với thế cục tam phân đỉnh lập hiện tại. Nếu lần này Cửu hoàng tử khải hoàn trở về, có lẽ triều đình sẽ phá vỡ cục diện bế tắc bấy lâu nay.

Ta cúi đầu đọc sách, Sở Du Du đột ngột xông vào phòng như cơn lốc.

Nàng chỉ tay vào ta, giọng the thé:

“Đều là do ngươi, tiện nhân này! Ta nghe lời ngươi, để Cửu hoàng tử đi đón phụ thân, nào ngờ giữa đường hắn bị phục kích, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích!”

“Ta sớm không nên tin ngươi!”

Sở Du Du nói xong, bước tới định tát ta.

Ta né được, nhanh tay bóp lấy cổ nàng, nhìn gương mặt đỏ bừng vì thiếu khí của nàng mà khẽ cười.
“Trời đã chuyển ấm, tiểu thư nên dùng chút thuốc giải nhiệt mới phải.

“Tiểu thư hãy bớt giận…”

Nàng sững lại, ta từ trên giường đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi phòng.

“Đợi đã! Ta còn chưa hỏi xong! Ngươi định đi đâu?”

Ta quay đầu, đáp:

“Đi nơi ta nên đến.”

Cửu hoàng tử bị phục kích, ta biết là do ai ra tay.

Kiếp trước ta từng gả cho thị vệ của Bát hoàng tử, nên hiểu rõ thủ đoạn của hắn.

Chỉ là khi ấy ta bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, dù lý trí biết rõ, nhưng lại không thể thực sự hận hắn.

Cảm giác đó, hệt như bị trúng tà vậy.

8.
Lần nữa gặp Minh Thành quận chúa, nàng vận một bộ y phục màu xanh nhạt, dung nhan rực rỡ, trang điểm khéo léo, trông càng thêm đoan trang.

Nàng đứng trước cổng vương phủ, ánh mắt nhìn ta đầy dò xét.

“A Lục? Ngươi chưa chết sao?”

Minh Thành tiến lên hai bước, cố giấu đi sự bất an trong lòng:

“Những tháng ngày qua ngươi đã đi đâu? Ngày xuất giá bị kẻ cướp bắt đi, chẳng hay vẫn còn trong sạch chứ?”

Ta liếc nhìn nàng, không đáp, cất bước tiến lên.

Thị vệ trước cửa ngăn ta lại, ta liền lấy ra lệnh bài của Cửu hoàng tử:

“Ta muốn gặp Bát vương gia.”

Sắc mặt Minh Thành lập tức thay đổi, bám theo sau ta:

“A Lục, ta biết ngươi không gặp ta, nhưng ta đã đi tìm ngươi…”

Ta siết chặt lệnh bài trong tay, đột ngột dừng bước.

Minh Thành suýt va phải ta, kêu lên một tiếng “Ôi chao”.

“Thuở nhỏ lần đầu gặp ngươi, ngươi đã nói với ta rằng ‘nhân sinh bình đẳng’. Ta vẫn luôn tò mò, giờ đây ngươi nghĩ sao về điều đó?”

“A Lục…”

“Từ nhỏ ta đã đọc sách, qua sách vở mà biết thế giới rộng lớn. Ban đầu ta chỉ nghĩ báo thù các ngươi rồi rời xa nơi này, nhưng giờ đây, ta lại có suy nghĩ khác.”

“Ngươi muốn quyến rũ vương gia?”

Minh Thành đứng chắn trước mặt ta, lớn tiếng quát tháo, chẳng chút phong thái của một vương phi.

Ta lùi lại một bước, vừa lúc thấy Bát hoàng tử đi tới. Ta khẽ cúi mình, hành lễ:

“Bái kiến vương gia.”

Ta tới đây, là vì Cửu hoàng tử mà đàm phán.

Trong thư phòng, ta cùng Bát hoàng tử tranh luận lý lẽ, nhưng ánh mắt hắn chỉ chứa đầy vẻ giễu cợt.

“Nghe nói trước đây ngươi là nha hoàn của vương phi? Còn từng được định hôn với Kiến Lâm?”

Kiến Lâm, chính là phu quân kiếp trước của ta, thị vệ của Bát hoàng tử, cũng là cơn ác mộng lớn nhất đời ta.

Ta mím môi:

“Vương gia, thân phận của ta không liên quan gì đến việc chúng ta cần bàn hôm nay.”

“Đừng nóng giận, nếu cô nương đã không thích, bổn vương không nhắc nữa.”

Hắn mỉm cười nhã nhặn, nhưng trong lòng ta lửa giận bừng bừng.

Bát hoàng tử từ trước tới nay chưa từng coi trọng ta. Kiếp trước, hắn đối xử với ta chẳng khác gì nuôi một con mèo, muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi.

Nhớ lại điều đó, ta càng không hiểu vì sao kiếp trước mình lại cố chấp với hắn như vậy.

Bát hoàng tử lại cười, nói:

“Nghe nói, ngươi muốn giết bổn vương?”

Ta cũng mỉm cười đáp lại:

“Vương gia tin chăng?”

Bát vương gia vốn không có ý muốn đối thoại nhiều với ta, chỉ nói vài câu liền hạ lệnh tiễnkhách.

Ta quay đầu, khẽ nhắc:

“Vương gia, mong ngài suy nghĩ thật kỹ.”

Bước đến cửa, ta thấy Minh Thành quận chúa đứng bên ngoài, ánh mắt phức tạp nhìn ta, như muốn thăm dò biểu cảm của Bát hoàng tử bên trong.

Ta bước qua nàng.

Nhưng nàng gọi giật lại:

“A Lục! Vương gia đối đãi với ta rất tốt, ngươi tuyệt đối đừng phá hoại tình cảm giữa chúng ta!”

Ta dừng chân, đáp gọn:

“Yên tâm, ta không thèm.”

Không xa phía sau, Kiến Lâm đang đứng, ánh mắt đầy si mê nhìn Minh Thành quận chúa.

Ta quay đầu, che giấu sát ý lóe lên trong mắt.

Phủ Thái tử tọa lạc ngay sát hoàng cung, vị trí đắc địa nhất.

Không gặp phải cản trở, ta nhanh chóng tìm được Thái tử.

“Ngươi đến rồi!”

Thái tử đang ngồi trong điện uống rượu, bên cạnh có hai vũ cơ đang ép hắn tiếp tục vui chơi.

Thấy ta tới, các nàng lập tức rời đi.

Thái tử mỉm cười, hỏi:

“Sao rồi?”

Ta gật đầu:

“May mắn không phụ lòng.”

Dựa vào trí nhớ kiếp trước, ta cho người mang đến một tờ giấy trắng, vẽ lên đó một chiếc tủ nhỏ không mấy nổi bật.

Kiếp này, ta kết nối với Thái tử còn sớm hơn cả với Sở Du Du.

Nhờ ký ức tiền kiếp, ta nhớ rõ mật đạo trong thư phòng của Bát hoàng tử. Nhưng Thái tử vốn đa nghi, ta đành phải làm thêm một bước giả vờ dò la.

Thái tử cười lớn, nâng bản vẽ lên khen ngợi vài câu, sau đó bảo ta lui xuống nghỉ ngơi.

Ta không động, chỉ nhìn hắn, nói:

“Ta đổi ý rồi. Ta muốn hắn chết.”

“Hắn là hoàng đệ của ta, đệ ruột đó. Ngươi điên rồi sao?”

“Chỉ khi hắn chết, bí mật của Cửu hoàng tử mới không bị bại lộ.”

Thái tử nheo mắt, trầm ngâm hồi lâu, không đồng ý, cũng chẳng từ chối.

“A Lục, ngươi đúng là không đơn giản.”

Ta nhìn Thái tử, lòng bàn tay siết chặt cây bút đến suýt gãy.

Bọn họ, từng người từng người, chưa bao giờ xem ta là một con người hoàn chỉnh. Trong mắt họ, ta mãi mãi là kẻ thấp kém, thiếu sót.

9.
Ta biết Thái tử không hoàn toàn tin tưởng mình, nên lập tức rời khỏi phủ trong đêm.

Trên đường đến quán trọ, ta gặp Kiến Lâm.

Hắn đứng ở đầu ngõ, ánh mắt ẩn trong bóng tối, cơ thể căng cứng như dây cung.

“A Lục.”

Ta nhíu mày, quay đầu giả như không thấy.

Kiến Lâm bước nhanh tới, một tay đặt lên vai ta:

“A Lục, ta thực lòng yêu ngươi.”

Yêu ta?

Hắn yêu Minh Thành quận chúa, nên mới muốn hành hạ ta để lấy lòng nàng, phải không?

Ta lùi lại vài bước, không nói lời nào, thẳng tay đấm vào mặt hắn.

Kiến Lâm đau đớn, buông vai ta ra, hét lên:

“Ngươi dám đánh ta!”

Kiếp trước, Kiến Lâm thường xuyên bắt nạt ta – một kẻ không chút sức phản kháng. Mỗi khi quận chúa buồn bã, hắn sẽ tìm cớ đánh đập ta đến mức máu chảy da tróc, chỉ để làm nàng vui.

Trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một công cụ để trút giận.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play