Đời trước, tiểu thư xuyên không từng nói với ta rằng “mọi người đều bình đẳng”, nàng dạy ta về lễ nghĩa liêm sỉ.

Nhưng khi nàng ta muốn có được địa vị và nam nhân, lại bắt đầu phân biệt tôn ti cao thấp.

“Chỉ là một tiện tỳ mà thôi. Khí chất kiêu ngạo mà bổn cung ban cho ngươi, bổn cung cũng có thể đích thân hủy đi.”

Nàng giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, đối đãi ta như một món đồ, tùy ý ban cho kẻ dưới, ngày ngày sỉ nhục.

Đến khi bị dày vò đến chết, ta đã trùng sinh.

Người xuyên không gặp kẻ trùng sinh.

Lần này, chúng ta cùng phân cao thấp một phen!

1.
Quận chúa Minh Thành ôm mộng gả cho Bát hoàng tử.

Bởi vậy, hôm nay nàng tận tâm lấy lòng hoàng hậu, không ngờ khi đang điểm trà lại bị tiểu thư phủ tướng quân khiêu khích.

Hai người tranh cãi không ngừng, lời qua tiếng lại, lại để hoàng hậu nương nương nghe thấy.

Hoàng hậu vốn đã không ưa gì quận chúa, nay càng thêm ghét bỏ.

Khi cửa phòng mở, ta khẽ né mình, đèn lưu ly sượt qua mặt, đập mạnh vào tường, vỡ vụn thành trăm mảnh.

Kiếp trước, mỗi lần tâm trạng nàng không tốt, đều cầm vật sắc nhọn ném thẳng vào mặt ta như vậy.

Quận chúa ngã bệt xuống đất, đôi mắt đỏ hoe, trừng trừng nhìn ta.

“Hôm nay trong tiệc xuân, ta mất hết mặt mũi trước hoàng hậu nương nương.

“Là ngươi giở trò đúng không?

“Là ngươi dẫn Sở Du Du đến phải không?”

Sở Du Du chính là thiên kim phủ tướng quân.

Thấy nàng ngồi dưới đất chẳng ra dáng gì một quận chúa, ta khép lại cửa phòng, rồi lắc đầu nói:

“A Lục chỉ là một tiểu tỳ, đâu thể sai khiến được thiên kim tướng quân? Xin quận chúa đừng nói lời này, tiết xuân lạnh lẽo, quận chúa mau đứng dậy đi kẻo nhiễm hàn.”

Ta càng cung kính, quận chúa Minh Thành lại càng tức giận, hồi phủ liền hạ lệnh nhốt ta vào phòng củi.

Đêm khuya, Hỉ Tước tỷ tỷ lén tới bên ngoài phòng củi thăm ta.

“Ta nói ngươi làm khổ bản thân thế để làm gì? Nếu không có quận chúa, ngươi liệu có ngày hôm nay? A Lục, ngươi là tài nữ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nô tỳ. Quận chúa đã đối đãi ngươi quá tốt rồi.”

Ta cúi đầu, cắn một miếng bánh bao khô cứng, nhai nuốt trong vội vàng.

Nhưng Hỉ Tước tỷ tỷ à,

“Núi xanh chẳng bạc đầu, tuyết trắng mãi trường tồn.”

Nếu chưa từng thấy cảnh sắc huy hoàng ở kiếp trước, có lẽ ta cũng cam chịu như thế mà sống qua ngày.

Nhưng giờ đây, ta không thể sống vậy nữa.

Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ thoát khỏi nơi tù túng này, để ngắm nhìn thế gian phồn hoa như trong sách vở.

Quận chúa, nàng đã ban cho ta tầm nhìn cùng kiến thức, dạy ta đọc sách viết chữ, nhưng khi ta sinh ra tư duy, nàng lại đoạt hết mọi thứ của ta, trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường ta tìm kiếm tự do.

Kiếp trước nàng đối xử với ta như thế, khiến ta phải chết oan uổng. Nếu cứ thế mà bỏ qua, vậy chẳng phải ta sống thật vô nghĩa hay sao?

2.
Quận chúa Minh Thành từ nhỏ đã xuyên không đến đây, khi ấy thường rót vào tai ta tư tưởng “nhân sinh bình đẳng”.

Nhưng dường như nàng đã quên đi những ngày tháng đó, càng lớn càng trở nên giống những tiểu thư tâm cơ mà ta từng biết.

Quận chúa dạy ta biết chữ. Tuy tư chất ta không cao, nhưng cũng hiểu rõ cơ hội phải biết nắm bắt.

Nàng nói trước khi xuyên không từng trải qua chín năm nghĩa vụ học tập, đã chán học, nên giao phó toàn bộ bài tập tiên sinh giao lại cho ta làm thay.

Ban đầu, bởi lén học mà ta trông vô cùng vụng về, ngốc nghếch, thường làm nàng cười che miệng, vỗ vai khích lệ.

Nhưng khi ta dần làm tốt hơn, ánh mắt nàng nhìn ta cũng dần thay đổi ——

Nàng bảo rằng đọc sách khiến ta sinh ra thứ kiêu ngạo không nên có.

Lời ấy, quả nhiên không sai.

Thuở bé, một bát cháo trắng cũng đủ khiến ta gục ngã, mất cả kiêu hãnh.

Lớn dần lên, chỉ cần một hai lượng bạc.

Rồi sau đó, thêm nhiều hơn nữa.

Cho đến một ngày, khi ta hiểu được thế gian vốn dĩ bình đẳng, lại ngộ ra bao đạo lý, ta không còn muốn bị giam cầm trong lồng sắt mang tên Quốc Công phủ.

Phải sống co ro cả đời, với ta mà nói, còn khổ sở hơn cái chết.

Hỉ Tước tỷ tỷ nói rằng hoàng hậu nương nương đã tha thứ cho quận chúa. Quận chúa mừng rỡ vô cùng, quyết định thả ta ra.

Ta ngồi trong góc phòng củi, nheo mắt nhìn ánh nắng nhàn nhạt lọt qua vai Hỉ Tước tỷ tỷ, khẽ cười.

“Hỉ Tước tỷ tỷ, tỷ thực sự nghĩ rằng quận chúa thả ta ra là chuyện tốt sao?”

Hỉ Tước ngây thơ đáp:

“Chứ còn gì nữa? Chúng ta đều là thân phận hèn mọn, được chủ nhân coi trọng, ấy chẳng phải là phúc phận hay sao?”

“Cho dù là làm bất kỳ điều gì, tỷ cũng coi đó là phúc phận sao?”

“Đúng vậy!”

“Cho dù là đi chịu chết?”

“Quận chúa tốt bụng như vậy, chắc hẳn sẽ không làm thế đâu? Nhưng đã là tôi tớ trung thành, tất nhiên phải vì chủ mà hy sinh rồi!”

Ta mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, phủi tay áo.

Quận chúa muốn thả ta ra, thực chất là để ta bày kế trừ khử tiểu thư phủ tướng quân, Sở Du Du.

Sở Du Du văn võ song toàn, đi đâu cũng có cả đoàn hộ vệ bảo vệ chặt chẽ, muốn hại nàng, quả thực là chuyện viển vông.

Nhưng quận chúa lại cố chấp muốn làm.

“A Lục, ngươi phải nhớ, bổn quận chúa không nuôi kẻ vô dụng. Trước đây ngươi đã phạm sai lầm một lần, đừng để ta thất vọng thêm nữa.”

Ánh mắt nàng nhìn ta như thần linh đang cúi xuống nhìn kẻ phàm trần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play