Điều Sở tướng quân Sở mong muốn, là rời xa hoàng thành, đến biên ải trấn giữ, sống một đời an ổn cùng gia đình.

Nhưng nếu để Sở Du Du gả cho Bát hoàng tử, tất nhiên sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị.

Kiếp trước, dù Sở Du Du không gả cho Bát hoàng tử, nàng vẫn bị kéo vào vòng xoáy tranh đấu, thậm chí trở thành bàn đạp cho kẻ khác.

Ta tính toán thời gian, thỉnh thoảng đưa ra vài lời khuyên bên cạnh Sở Du Du, giúp Sở tướng quân nhiều lần thoát khỏi hiểm nguy.

Phủ tướng quân chưa bao giờ thiếu mưu sĩ. Một nữ nhân như ta đặt chân vào nơi toàn nam nhân, tự nhiên không tránh khỏi bị làm khó dễ.

Thế đạo này, nữ nhân làm bất kỳ điều gì, dường như đều khó khăn hơn nam nhân rất nhiều.

“Không bao lâu nữa tướng quân sẽ xuất quân, nhưng hôm nay hoàng thượng lại nói năng mập mờ, thuộc hạ e rằng quân lương đã xảy ra vấn đề.”

“Không được, lương thảo là gốc rễ, nếu xuất quân mà tiếp tế phía sau không đủ, quân ta ắt sẽ lâm vào thế bị động, khó lòng bảo toàn.”

Trong phòng, một đám nam nhân vây quanh tấm bản đồ, tranh luận sôi nổi, vò đầu bứt tai tìm cách giải quyết.

Ta ngồi thu mình, hai tay áo che kín, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, hạ thấp sự hiện diện.
Khi họ tranh cãi không dứt, ta lại ngồi thất thần.

Dù sao, làm mưu sĩ vốn không phải điều ta dự tính ban đầu.

Thời gian này, ta chỉ cần giữ được mạng sống là đủ. Chỉ có như vậy, sau khi tranh đoạt ngôi vị kết thúc, ta mới có thể đường đường chính chính đạt được tự do, không cần phải trốn tránh khắp nơi.

“Nghe nói tiểu thư Niếp Doanh Tụ uyên bác tinh thông, theo học tiên sinh Trương Đại Phu, cựu học sĩ nội các. Sao giờ lại đứng đây mà chẳng thốt nên lời?”

Một thiếu niên trong y phục thư sinh bước đến bên ta, đi vòng quanh một lượt, “soạt” một tiếng mở cây quạt giấy trong tay.
“Hay là trong bụng rỗng tuếch, lời giới thiệu của Sở tiểu thư chỉ là hư danh?”

Ta nhìn hắn, khẽ nhướn mày:
“Đại ca, tiết giao mùa thu đông thế này, ngài không lạnh sao?”

Giữa tiếng hít sâu của mọi người, ta bước lên trước, đem toàn bộ phương pháp trữ lương thực mà mình biết ra nói tường tận.

Cuối cùng, ta xòe tay:

“Chỉ là những cách bất đắc dĩ, tốt nhất vẫn là để hoàng thượng mở lời, đó mới là thượng sách.”

“Có cách nào để hoàng thượng chịu mở lời không?”

“Đợi thôi. Biết đâu ngày mai ngài sẽ chịu nhượng bộ thì sao?”

Ánh mắt mọi người nhìn ta mang theo nụ cười, nhưng trong đó chứa bao nhiêu chân tình, ta không rõ.

Chỉ thấy, vượt qua ánh mắt mọi người, sắc mặt thiếu niên thư sinh đột nhiên trở nên khó coi.

Ta biết rõ thân phận thật sự của hắn. Hắn chính là Cửu hoàng tử mà hoàng thượng lưu lại dân gian. Những năm qua vì tránh sự truy sát của Bát hoàng tử, hắn đành ẩn thân tại phủ tướng quân.

Hoàng thượng cũng biết việc này, hai bên âm thầm thông tin, mưu tính làm suy yếu phủ tướng quân.

Ta rời khỏi phòng, cánh cửa khép lại rồi mở ra, là Cửu hoàng tử đi theo sau.

Hàng lông mày của hắn chau lại, tựa như thắt thành nút:

“Sao ngươi biết ngày mai hoàng thượng sẽ chịu nhượng bộ?”

Ta ngoảnh lại, cười nhạt:

“Hoàng thượng là minh quân nhân nghĩa, biên ải cấp bách, sao có thể bỏ mặc bách tính? Chỉ là chuyện thời gian, việc gom đủ quân lương cũng sẽ không trì hoãn lâu.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Chỉ vậy thôi.”

Thực ra không phải như vậy. Những điều này là do kiếp trước ta âm thầm dò la được bên cạnh Bát hoàng tử.

Khi ấy, ta đã gả cho thị vệ của hắn, dù trăm lần không cam lòng, ta vẫn phải nhẫn nhịn.

Nhưng cho dù ta cố gắng thế nào, cũng không thoát được bàn tay của Minh Thành quận chúa.

Nàng từng nói với ta rằng “nhân sinh bình đẳng”, nhưng kiếp trước lại dùng “thân phận cách biệt” để kết liễu cuộc đời ta.

5.

Trong thi hội hôm nay, ta lặng lẽ đi sau Sở Du Du, che mặt ẩn thân.

Chứng kiến nàng đẩy Minh Thành quận chúa xuống hồ, khiến Bát hoàng tử phải đích thân cứu giúp.

Minh Thành toàn thân ướt sũng, đường nét cơ thể lộ rõ, trong mắt các công tử ở đây đã trở thành trung tâm chú ý.

Mà tay của Bát hoàng tử lại đặt lên nơi không nên chạm vào, khiến cả hai mặt đỏ bừng, ngượng ngùng không thôi.

Sở Du Du lén hỏi ta liệu nàng làm vậy có tốt không, có kín đáo không.

Ta gật đầu:

“Tiểu thư thân thủ nhanh nhẹn, nô tỳ chỉ thấy là quận chúa tự mình rơi xuống hồ.”

Nàng bật cười khẽ, rồi bỏ đi.

Cửu hoàng tử lại bước đến gần, nhíu mày:

“Sao ngươi có thể để Sở tiểu thư làm việc nguy hiểm như vậy? Nhỡ bị quận chúa Minh Thành vạch trần thì sao?”

Vạch trần ư?

Ta e rằng giờ này nàng ta đang vui mừng vì sắp được gả cho người trong mộng của mình.

Quả nhiên, hôn sự của hai người được định vào vài ngày sau đó. Hoàng tộc luôn coi trọng thể diện hơn mọi thứ.

Sở tướng quân cùng các binh sĩ rời khỏi kinh thành, còn ta tiếp tục ở lại, hầu hạ bên cạnh Sở Du Du.
Hoàng thượng là kẻ cáo già, dù Sở tướng quân có rời kinh, hắn vẫn giữ chặt nữ quyến nhà họ Sở trong tay.

Lần này, Cửu hoàng tử bất ngờ không rời đi.
Ta nhìn hắn, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn nhìn ta, bật cười, rồi nháy mắt hỏi:

“Ngươi phải chăng đã để ý ta?”

Ta khẽ cười:

“Phải, ngài có thể cho ta cơ hội làm thê tử của ngài chăng?”

Lời vừa dứt, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, quay lưng đi.

Ta hiểu rõ nguyên do. Hoàng tử phải xứng với quý nữ, đó cũng là binh khí sắc bén nhất trên con đường tranh đoạt ngôi vị.

Cửu hoàng tử nhìn trúng Sở Du Du.

Chỉ đáng tiếc, tâm tư của nàng không hướng về cung cấm, chỉ yêu thích phong cảnh biên ải.

Nhưng Sở Du Du lại quá ngây thơ. Cái lợi này nếu không cho Cửu hoàng tử, hắn cũng chẳng để kẻ khác hưởng.

Có câu “Được không được thì phá hủy”, hắn hoàn toàn có thể làm như vậy.

Ta ngẩng đầu nhìn mây trời xa xa, đột nhiên thấy sắc đỏ ấy sao mà chói mắt.

Ngày Bát hoàng tử và Minh Thành quận chúa thành thân, mười dặm dài đầy sính lễ, bách tính đứng hai bên đường hân hoan chào đón.

Ta ngồi bên Sở Du Du, thấy nàng chống cằm uống trà.

Quầng thâm dưới mắt nàng rõ ràng, theo sau là một tiếng thở dài não nề.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play