Vừa đến cổng, Vệ Mạnh Hỉ đã bị mọi người vây kín. Người này hỏi cô tại sao lâu vậy không trở về chỉ đạo công việc, người kia thì kể nghe nói từ mấy đồng hương ở khu mỏ rằng cô đã ra nước ngoài, thắc mắc đi đâu mà mãi chưa về… Dĩ nhiên, khi thấy một người nhát gan, rụt rè nắm góc áo cô – chính là Địch Địch, mọi người đều nhìn ông bằng ánh mắt thiện cảm.
Kỳ lạ thay, từ khi trở lại Cảng Thành, đặc biệt là lúc đến Thâm Thị, nhìn thấy xung quanh toàn những người cùng màu tóc đen, da vàng như mình, Địch Địch dường như mạnh dạn hơn một chút. Nếu như trước đây không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, hoặc có nhìn cũng là ánh mắt lơ đãng, thì giờ đây ông thậm chí còn biết mỉm cười với mọi người!
Dù nụ cười ấy không phải lúc nào cũng có ý thức, nhưng điều đó chứng tỏ ông đã bắt đầu có những thay đổi nhỏ trong cảm xúc, có chút vui buồn, hờn giận.
Vệ Mạnh Hỉ rất vui mừng, chỉ cần mọi thứ đang tiến triển theo hướng tốt, cô tin rằng một ngày nào đó ông sẽ hồi phục hoàn toàn. Cô có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Đang trò chuyện, bỗng từ xa vang lên tiếng động cơ “rầm rầm rầm”. Một người đàn ông mặc áo da, đeo kính đen lao xe mô tô vào sân nhà máy. Người đó chỉnh lại kính, nhìn cô như không thể tin vào mắt mình:
“Cậu về lúc nào thế?”
“Vừa mới đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT