Mà Vệ Hành thì sao? Với mọi thứ khác chẳng mấy bận tâm, ánh mắt lúc nào cũng lờ đờ, mờ mịt. Nhưng cứ hễ nhìn thấy những công trình chạm trổ tinh xảo, mái ngói hoa lệ, ánh mắt lại dừng lại lâu hơn một chút.
Không chỉ Vệ Mạnh Hỉ nhận ra điều đó, ngay cả Tiểu Triệu mới tới làm cũng phát hiện: “Vệ tổng, hình như Địch Địch rất thích mấy thứ của nước chúng ta. Chị xem, chú ấy còn biết vẽ nữa kìa.”
Cô chỉ tay về phía Vệ Hành đang ngồi xổm dưới đất, cầm một khúc cây mà viết viết vẽ vẽ.
Tóc cắt ngắn, râu ria đã được cạo sạch, mặc dù thân hình vẫn gầy gò yếu ớt, nhưng ít nhất tinh thần đã khá hơn nhiều. Thỉnh thoảng còn gọi Vệ Mạnh Hỉ là “Tiểu Hỉ” nữa.
Đây là do Vệ Mạnh Hỉ dạy, giống như hồi nhỏ anh trai từng dạy cô tập nói. Chỉ cần lặp lại nhiều lần, thêm món ăn yêu thích làm phần thưởng, chỉ cần Vệ Hành gọi đúng một lần, cô liền thưởng cho anh một món. Cứ thế, luyện vài lần, cuối cùng anh cũng hiểu chỉ cần gọi đúng hai chữ này là có đồ ăn ngon.
Lúc này, Vệ Hành đang vẽ cảnh cảng biển Naples, vì đó là nơi ông quen thuộc nhất.
Chỉ là vẽ tùy ý trên đất thôi, nhưng cảnh vật hiện ra lại sống động, chi tiết đến không ngờ. Rõ ràng không thêm chút cảm xúc nào vào bức vẽ, nhưng nhìn vào vẫn thấy một nỗi u sầu tràn ngập.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play