Tất nhiên, đó là chuyện sau này. Ăn xong nồi lẩu, Vệ Mạnh Hỉ dẫn theo Vệ Hành và Vệ Đông về khách sạn nghỉ ngơi. Qua một bữa ăn ngắn ngủi, hai ông cháu này dường như rất hợp ý nhau. Vệ Hành thậm chí còn phát âm mơ hồ được chữ “Đông,” bất cứ hành động nào của Vệ Đông cũng khiến mắt ông sáng rỡ, đôi lúc còn nhoẻn miệng cười và giơ ngón cái khen ngợi.
Điều này khiến Vệ Mạnh Hỉ vô cùng vui mừng, bởi trước đây cô chưa từng thấy ông giơ ngón cái khen ai bao giờ. Rõ ràng, để ông giao tiếp nhiều hơn với trẻ con, bệnh tình của ông cũng có thể hồi phục nhanh hơn.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định ngày mai sẽ quay lại khu mỏ, nhưng trước đó, cô có vài chuyện cần làm rõ.
“Vệ Đông, lại đây, mẹ hỏi con chút chuyện.”
Vệ Đông vốn nghĩ mẹ lần này trở về đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, hở chút là cô nổi nóng, lần này thì hai mẹ con đã ở cùng dưới một mái nhà hơn 4 tiếng mà vẫn không cãi vã, cậu cảm thấy chuyện này quả thực là mặt trời mọc đằng Tây.
“Con nói thật xem, chuyện với Giang Xuân Miêu giải quyết xong chưa?”
“Ai da, mẹ làm con hết hồn! Con cứ tưởng mẹ định nói chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ. Giang Xuân Miêu ấy à? Con đã giải thích rõ ràng với cô ấy rồi. Bạn cùng phòng của con và cô ấy đều có thể làm chứng, con thật sự không có ý gì với cô ấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play