Thử hỏi ánh trăng ở nước ngoài tròn hơn không? Những người thành công nói là đúng, nhưng những kẻ đã chết chẳng còn cơ hội để lên tiếng.
Mạnh Kim Đường muốn an ủi Vệ Mạnh Hỉ, muốn nói với cô rằng chuyện đó không thể nào xảy ra. Vệ Hành thông minh đến vậy, xuất sắc đến vậy, một người như ánh trăng sáng trên trời cao. Vệ Hành từng là tài tử nổi danh của tỉnh Thạch Lan, từ khi ba bốn tuổi đã hiểu được ý nghĩa của việc lấy thân mình báo đáp quốc gia, luôn khát vọng về một đất nước độc lập, làm sao có thể...
Nhưng ông không thể thốt ra được.
Điều duy nhất ông có thể làm là vỗ nhẹ vai cô cháu gái, “Tiểu Hỉ, cháu cứ ngồi đây, để chú đi xem thử. Đừng lo.”
Ông sải bước dài đến trước mặt “Địch Địch”. Người đàn ông đó tóc đã dài, rối tung như tổ chim, nhưng râu lại chỉ mọc lơ thơ vài sợi, không quá hai ba phân. Hơn ba mươi năm thiếu thốn dinh dưỡng đã khiến cơ thể ông ấy chẳng còn đủ sức để mọc râu.
Ông ta đứng đó, hai tay khoanh sau lưng, xa xăm nhìn về phía biển Địa Trung Hải yên bình. Một mảnh bao tải rách hay tấm vải gì đó vốn khoác trên đầu ông ta giờ đã rơi xuống đất, bị mấy người đàn ông to lớn vừa rồi giẫm rách nát. Nhưng ông ấy chẳng hề để tâm.
Ánh mắt Mạnh Kim Đường dừng lại trên khuôn mặt ông ta. Dù gương mặt đó đã chịu bao sương gió, hằn lên những nếp nhăn và đen sạm vì gió biển suốt ba, bốn năm, nhưng chiếc mũi cao và hốc mắt sâu kia... đúng là...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT