“Hehe, tôi ăn nhiều, cô cho tôi một cân nhé.” Rõ ràng là có chuẩn bị trước, đưa ra một cái hộp cơm to như cái chậu rửa mặt.
Vệ Mạnh Hỉ dù có mệt cũng không thể từ chối tiền được, đúng không nào? Cứ thế từng phần từng phần, không biết bán bao nhiêu phần, đến khi mặt trời càng nắng thì thịt kho tàu bán hết trước.
Tiếp theo là cà tím và gà xào ớt, khoai tây xào chua cay vì chuẩn bị nhiều hơn chút, giống như canh trứng rong biển thì bán hết cuối cùng.
Cô làm vệ sinh sạch sẽ, dù đáy chậu đã bán hết, nhưng chậu sứ vẫn sạch sẽ, ngay cả vải trắng cũng không dính mấy giọt dầu.
Trong ánh mắt ghen tị của Lưu Hồng Cúc, Vệ Mạnh Hỉ thẳng lưng đẩy xe về nhà.
Bốn đứa trẻ tan học, Hoàng Văn Phượng giúp hâm lại đồ ăn, bây giờ đã ăn no nên bọn nó đều đi ngủ trưa. Vệ Mạnh Hỉ mệt quá, cả người ướt đẫm mồ hôi, về đến nhà chẳng còn bụng dạ nào ăn cơm nên ngã người lên giường ngủ luôn, không còn hơi sức rửa ráy gì nữa.
Cô ngủ một giấc sâu, tỉnh dậy thì bọn trẻ đã đi học, Căn Hoa còn rất chu đáo đắp cho cô cái chăn mỏng, còn đôi tất chắc là Căn Bảo giúp tháo, dù sao cặp “trâu sắt khờ khạo” kia của cô chẳng biết chăm sóc người như vậy đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play