Cô mặc váy liền thân, trong tay còn cầm cuốn bản thảo vừa sửa, vừa bước ra cửa sau thì đột nhiên bị gọi lạ “Dì”.
Là một bé gái thập phần xinh đẹp, đôi mắt to tròn giống như biết nói, tuy rằng ăn mặc đơn giản nhưng hết sức sạch sẽ, không giống một chút nào nhóm đứa nhỏ lớn đen thui trong khu túp lều như lời đồn.... Mấu chốt là, cặp mắt kia rất giống với một người.
Cụ thể là ai thì Lý Mạc Lỵ không nghĩ ra, dù sao chắc đã từng gặp qua rồi, hơn nữa cho cô cảm giác quen thuộc hảo cảm, nên ngữ khí của cô trở nên ôn nhu: “Có chuyện gì vậy?”
Căn Hoa đẩy Vệ Hồng đang thẹn thùng lên: “Em gái con nhặt được bút máy của dì, trả lại dì a”.
Ngày thường tiểu đồng chí Vệ Hồng không sợ trời không sợ đất, miệng mồm càng không giữ cửa. Nhưng hôm nay lại trở nên héo úa, bởi vì từ trước đến nay nó chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy, một dì xinh đẹp giống như tiên nữ a, giống như đóa hoa, càng giống màu sắc xinh đẹp của mấy miếng thịt kho tàu, ăn vào rất ngon!
Dì ấy đang đi một đôi giày da màu trắng mà nó ao ước có hằng này, một chiếu váy xòe như cánh bướm và một chiếu kẹp nơ trên mái tóc dài, hoàn toàn giống với hình dáng “công chúa” như trong tưởng tượng của nó.
Thấy công chúa nó không dám tiến lên, cho nên nhặt được bút máy cũng không dám mở miệng nói chuyện, hên là Căn Hoa theo kịp nó, còn cổ vũ nó đi lên đưa trả lại nhất định dì sẽ cảm tạ nó, khen nó là một đứa nhỏ ngoan.
Nhưng trong ánh mắt vừa rụt rè vừa khao khát nó thấy công chúa không thèm liếc nhìn nó một cái, nhận lấy bút máy sau đó lấy khăn tay ra lau lại, “Cám ơn, tiểu bằng hữu, cháu tên gì?”
Công chúa hỏi chính là Căn Hoa
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT