“Thánh thượng, tiểu điện hạ đang...” Khánh Hỉ công công quan sát vẻ mặt của Cơ Tố nhưng tình cờ lại chạm mắt với hắn. Trong ánh mắt đó là sự biến đổi muôn trùng như gió bão, tưởng chừng đó là sự yên ả trước khi giông tố kéo đến.
Khánh Hỉ công công không tỏ vẻ gì, chỉ cúi người một cách tự nhiên. Cơ Tố đặt bức thư lên án kỷ, hỏi: “Hiện giờ Thụy Vương gia đang ở đâu?”
Khánh Hỉ công công cúi người đáp: “Điện hạ đã rời Tuyền Châu vào hoàng hôn ba ngày trước, tính thời gian thì ngài ấy đã ra khỏi phạm vi phủ Tuyền Châu rồi ạ.”
“Đêm hôm qua, nô tài nhận được thư từ bồ câu đưa tin. Trong thư báo rằng tiểu điện hạ vẫn ổn, ngài ấy lại tìm được đồ ăn gì đó, đang sắp xếp để mang về ạ.”
“Nó dám.” Cơ Tố lạnh lùng nói: “Nó cứ thử bừa bãi nữa xem.”
Khánh Hỉ công công gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng... Tiểu điện hạ cũng biết chừng mực ạ.”
Cơ Tố cúi đầu, cầm bút ngâm mực, viết mấy nét rồi đặt bút xuống không thèm quan tâm. Khánh Hỉ công công nịnh nọt cười tươi, nói: “Lão nô sẽ gửi thư cho tiểu điện hạ ngay.”
Cơ Tố liếc nhìn ông ấy, Khánh Hỉ công công lập tức dừng cười, ôm thư nhanh nhẹn ra ngoài.
Bởi vì Cơ Vị Tưu đã đi xa, lại đang trên sông nên chỉ có thể gửi thư bằng bồ câu đưa tin. Cơ Vị Tưu thả một con bồ câu trắng trẻo mập mạp ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy bầu trời quanh thuyền của mình cực kỳ rộn ràng. Bên trái có bồ câu, bên phải cũng có bồ câu, nếu giương cung bắn tên thì nhắm mắt bắn bừa lên trời cũng trúng.
Cơ Lục thả bồ câu, quay đầu lại thì đúng lúc chạm mắt với Cơ Vị Tưu. Nhưng hắn ta không hề ngượng ngùng, trái lại còn cười sảng khoái với Cơ Vị Tưu: “Vị Tưu, huynh cũng thả bồ câu à?”
Cơ Vị Tưu cũng cười: “Huynh gửi thư cho Đại bá phải không?”
Cơ Lục giơ hai ngón tay lên: “Không chỉ cho cha ta mà còn cho cả Thánh thượng nữa.”
Cơ Vị Tưu nhướng mày: “Không phải huynh đang báo cáo về ta cho ca ca ta đấy chứ?!”
“Không.” Cơ Lục cười tươi để lộ hàm răng trắng tinh, hắn ta khẽ hất cằm lên: “Cái lão ở Tuyền Châu kia trông có vẻ không đáng tin, ta phải gửi thư báo trước với Thánh thượng và cha ta, kẻo lúc chúng ta không có mặt ở Yến Kinh, người của chúng ta lại ngấm ngầm chịu thiệt thòi.”
“Khéo quá, ta cũng nghĩ vậy.” Cơ Vị Tưu đồng tình: “Nhìn dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan đấy là biết ông ta chẳng làm nên trò trống gì.”
Cơ Lục thản nhiên tiếp lời: “Nhưng cũng không thể không đề phòng kẻ tiểu nhân.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hai người nhìn nhau cười, rõ ràng là họ có chung một suy nghĩ. Có thể chuyện này thật sự không phải việc lớn, nhưng lỡ có kẻ tiểu nhân xúi giục, khiến vị ấy trong nhà tức giận, ngay khi hai người vừa về đến Yến Kinh đã bất chấp đúng sai, lôi họ ra đánh một trận thì chẳng phải là vô duyên vô cớ chịu một trận đòn sao?
Cơ Vị Tưu vừa định nói mình đã báo cáo chuyện này từ trước thì nghe thấy tiếng một chú chim bồ câu “phành phạch” bay vụt xuống chỗ Cơ Vị Tưu như thể nhận ra cậu. Cơ Vị Tưu nhẹ nhàng giơ tay, chú bồ câu đưa thư lập tức đậu lên ngón tay của cậu, tự giác giơ một chân lên, như thể đang thúc giục Cơ Vị Tưu mau chóng mở thư ra.
Thấy Cơ Vị Tưu đọc bức thư xong thì sắc mặt biến đổi đủ màu, Cơ Lục không khỏi tò mò hỏi: “Trong đó viết gì vậy?”
“Đây, huynh tự xem đi.” Cơ Vị Tưu tiện tay đưa tờ giấy qua, Cơ Lục vừa mới đọc lướt qua đã tặc lưỡi xuýt xoa: “Thánh thượng không hổ là... Thánh thượng không hổ là Thánh thượng!”
Trên bức thư chỉ viết sáu chữ: [Sao không giết ông ta luôn?]
Cơ Lục chỉ có thói ăn chơi chứ không hề ngu ngốc, hắn ta lập tức nhận ra Cơ Vị Tưu đã báo cáo chuyện này với Thánh thượng từ trước, bởi vậy Thánh thượng mới trả lời bằng sáu chữ này.
Ý nghĩa của câu hỏi này là, nếu đã lo lắng chuyện này sẽ lại gây sóng gió thì tại sao không giết Tiền Chi Vi cho dứt điểm?
Làm gì có chuyện Cơ Vị Tưu chưa bao giờ nghĩ đến cách này? Một khi Tiền Chi Vi và những người liên quan chết hết, điều cậu phải đối mặt cùng lắm là bị các quan Ngự sử cáo trạng về tội giết hại quan lại triều đình. Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy, nhưng thực ra là đổi trắng thay đen, chẳng có chứng cứ gì cho tất cả các tội danh... Vẫn là câu nói cũ, làm gọn gàng thì Ngự sử sẽ không tìm được chứng cớ cho thấy họ là người trừ khử Tiền Chi Vi.
Cơ Vị Tưu bĩu môi: “Hoàng huynh của ta nói chuyện dễ dàng quá.”
Cơ Lục lo lắng gật đầu. Ai trong thiên hạ có quyền giết một Tri phủ dễ như ăn cháo như thế? Đó là chức vị chính tam phẩm đấy... Dù cho Cơ Vị Tưu và hắn ta có thể làm được thì họ cũng không dám mạo hiểm xem Thánh thượng có coi đó là hành động coi thường hoàng uy, coi thường Thánh thượng hay không.
Vì vậy, Thánh thượng có thể nói câu này bất cứ lúc nào, còn họ thì không được tự ý hành động cho đến khi nhận được mệnh lệnh.
Thánh thượng gửi câu này có hơi muộn màng, thế nhưng Cơ Lục lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước đây hắn ta còn lo lắng rằng việc Thánh thượng điều Cơ Vị Tưu đi khỏi Yến Kinh liệu có thể là điềm báo không tốt hay không. Tuy rằng Thánh thượng không ngăn cản bọn họ đi cùng, điều này chứng tỏ không có việc lớn, nhưng Cơ Lục vẫn còn hơi bận tâm.
Nhưng khi nghe được câu hỏi này, thoạt trông Thánh thượng coi trọng Cơ Vị Tưu hơn hắn ta tưởng.
Cơ Vị Tưu thì nghĩ rằng câu nói muộn màng của anh trai mình khiến cậu không còn gì để nói.
Vụ Tiền Tứ bị giải quyết quá qua loa, quá cẩu thả, dễ dàng khiến người ta cảm thấy sự kỳ lạ, nhưng cậu lại cho rằng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Mục đích đơn giản nhất của Tiền Tứ hẳn là muốn kéo Cơ Vị Tưu vào nhập bọn. Hắn ta nhận thức được rằng việc làm ăn này không thể thành công nếu không có chỗ dựa vững mạnh nên kéo cậu vào, chia cho cậu một ít cổ phần, như vậy Tiền Tứ sẽ có thể mượn danh tiếng để hành động. Hắn ta chẳng cần quan tâm cậu là ai, dù là Trương Nhị hay Thụy Vương gia thì đều nổi tiếng là ăn chơi giống nhau. Kiếm chút tiền rồi lừa vài nam thanh nữ tú thì có gì to tát? Chẳng qua cũng chỉ là vui chơi thôi.
Vậy thì việc hắn ta không cẩn thận cũng hợp lý. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng Cơ Vị Tưu e ngại rằng Tiền Tứ không đơn giản như mình nghĩ.
Cơ Vị Tưu không sợ bị loại người muốn mượn danh tiếng của mình lôi kéo, chỉ sợ hắn ta sẽ lợi dụng thân phận của cậu để thực hiện những âm mưu to lớn. Nói thì hơi khó nghe, nhưng dù cậu tham gia vào việc làm ăn này thì có sao đâu? Đừng nói cậu không có, dù có thì cậu cũng chẳng sợ. Cùng lắm là bị các Ngự sử cáo trạng, bị anh trai lôi đi mắng một trận hoặc đánh cho tơi tả thôi. Nếu các quan trong triều vẫn không chịu buông tha thì chỉ việc tước bớt một chức tước của cậu, từ Thân vương thành Quận vương, từ Quận vương xuống Công tước thôi, chứ còn muốn thế nào? Còn làm gì được nữa?
À chết, nói sai rồi, bình thường trong những tình huống như vậy, Ngự sử sẽ không tấu lên ngay trong triều mà đại đa số sẽ chỉ báo cáo riêng với Hoàng thượng. Dù có kẻ kiên quyết muốn làm điều đó thì anh trai cậu cũng sẽ che đậy mọi chuyện. Dù gì thì người mang trong mình dòng máu chính thống của hoàng gia cũng chỉ còn mỗi hai huynh đệ bọn họ, phải chú ý bảo vệ danh tiếng.
Điều Cơ Vị Tưu sợ là chuyện khác. Dù chỉ bị dẫn vào nhìn một cái thôi thì nỗi lo âu ấy cũng có thể bị thổi phồng lên vô cùng tận.
Cậu hiểu rõ anh trai mình, nếu chuyện này đến mức người người đều biết, lời ra tiếng vào thì chắc chắn Cơ Tố sẽ nổi trận lôi đình, không ngừng trách mắng cậu, lúc đó cậu sẽ nghĩ gì? Nhất định cậu sẽ cảm giác vô cùng oan ức, nghĩ rằng anh trai mình quá chuyên quyền, độc đoán, vì một tin đồn có thể đã bị cố ý thổi phồng mà không hề nương tay, cũng không hề bảo vệ cậu, chẳng lẽ anh trai của cậu đã muốn tìm cơ hội giết cậu từ lâu?
Con người bằng máu bằng thịt, có thất tình lục dục, khi bị áp đặt lên người mình tất nhiên sẽ đau đớn và căm hận, dù biết rõ có người xúi giục nhưng vẫn sẽ nảy sinh sự oán giận, không thể nào kiềm chế được. Chỉ khi khí huyết trở lại quỹ đạo, kinh mạch thông suốt thì trí óc mới có thể trở nên minh mẫn, suy nghĩ được sâu hơn. Dĩ nhiên, cũng có thể là càng nghĩ càng giận.
... Liệu có ai làm chuyện này không? Liệu có ai sẽ tốn công tốn sức, vòng vo nhiều như vậy chỉ để chia rẽ tình huynh đệ của họ không?
… Sao lại không?
Cơ Vị Tưu đột nhiên nhớ đến cốt truyện trong nguyên tác. Trong nguyên tác, trùm cuối là một người được phong là Ngụy Vương sống ở phía Tây. Ngụy Vương kia được gắn mác là đứa con ngoài giá thú của Tiên đế, nhưng có phải thật hay không thì chưa rõ. Anh trai cậu đã giết cha đoạt vị, đưa ra nhiều chính sách cứng rắn và độc đoán nên đương nhiên có rất nhiều kẻ thù, tất cả số đó đều đầu quân cho Ngụy Vương này.
Ngụy Vương đã ẩn nấp ở phía Tây từ lâu, âm thầm tích lũy lực lượng. Cho đến khi “Thụy Vương gia” đi về phía Tây Bắc ngỏ lời hợp tác, Ngụy Vương lập tức kéo cờ hiệu, gọi đương kim Hoàng thượng là kẻ phản nghịch, cuối cùng bị anh trai cậu quét sạch tất cả.
Cuốn sách đó theo thể loại sảng văn nam tần, nội dung được viết khá đơn giản. Song Cơ Vị Tưu đã sống trong cung điện nhiều năm, quan sát Cơ Tố từ ngày này sang tháng nọ, cậu đã rút ra được một điều: Thế gian xôn xao vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà đi.
Anh trai của cậu đã lên ngôi được mười năm, nếu theo nguyên tác thì vào thời điểm Ngụy Vương dấy lên chiến loạn, hắn đã lên ngôi được gần hai mươi năm. Với tính cách của anh trai cậu, nếu thật sự có kẻ thù thì hắn đã giết sạch từ lâu rồi, sao có thể để bọn họ đầu quân cho Ngụy Vương?
Những kẻ thù này có lẽ chính là bọn quan to chức lớn bị Cơ Tố động đến lợi ích nhưng lại không thể công khai chống đối. Thay vì chờ đợi cái chết từ từ, bọn họ thà chọn ủng hộ một Hoàng đế mới để tái cấu trúc lại thế lực. Còn thời điểm nào dễ bành trướng thế lực hơn lúc vương quyền thay đổi chứ? Nếu có thể lập công, theo Hoàng đế gây dựng nghiệp thì chỉ cần về sau hành sự cẩn trọng, ít nhất cũng bảo đảm cho gia tộc hưng thịnh thêm hai mươi năm.
Còn về việc Ngụy Vương này có thật sự là huyết mạch của Tiên đế không... thì có quan trọng gì? Nói có thì có thể là có, dù sao ngay cả thứ tử của Tiên đế là “Thụy Vương gia” còn phê phán huynh trưởng là kẻ tàn bạo, vô đức, giết cha diệt đệ, quay sang ủng hộ Ngụy Vương khởi binh phản loạn, thì làm sao Ngụy Vương kia lại không phải máu mủ của tiên đế được?
Vậy rốt cuộc tại sao anh trai lại muốn cậu giết Tiền Chi Vi?
Cơ Vị Tưu bật cười: “Chuyện này ta không dám làm.”
Cơ Lục tỏ vẻ đồng tình: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Đoạn hắn ta hạ giọng nói: “Mà huynh cũng đừng dính vào làm gì... Chuyện này không thể động tay vào được đâu, nếu Thánh thượng muốn động thủ thì tự mình làm là xong, cần gì phải bảo huynh làm?”
Cơ Vị Tưu lắc lá thư trên tay: “Huynh về nghỉ ngơi đi, ta sẽ tiếp tục nói chuyện với ca ca ta...”
Vừa nói đến đây, một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu Cơ Vị Tưu. Nếu cậu giết Tiền Chi Vi, mà Tiền Chi Vi lại chính là tay sai của Ngụy Vương, vậy thì bước tiếp theo sẽ là gì?
Là... bắt cậu!
Ngay khoảnh khắc ấy, Cơ Vị Tưu thình lình quay đầu, lùi lại hai bước. Cùng lúc đó, một mũi tên lạnh lẽo lặng lẽ cắm ngay bên cạnh cậu!