Cơ Vị Tưu gõ lên vách xe: “Ta không thích ngôi nhà nhỏ bằng gỗ đó. Những gì nên bỏ thì bỏ, những gì nên giết thì giết đi.”

Thanh Huyền Vệ đi theo đáp một tiếng, sau đó quay đi phục mệnh.

Ánh mắt của Miên Lý toát lên đôi chút kinh ngạc, hắn ta đi theo Cơ Vị Tưu đã hơn mười năm, chưa từng nghe cậu thốt ra những mệnh lệnh có từ “giết” bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên.

Vài năm về trước, có một cung nhân ngủ gật trong ca trực, gió thổi làm rèm quẹt vào nến, mặc dù lửa chỉ cháy một nửa tấm rèm, nhưng trong cung đó lại là điều đại kỵ. Theo quy tắc cung đình, cung nhân ấy phải chịu ít nhất năm mươi trượng, đánh xong thì cũng không còn thở nữa. Tuy nhiên, điện hạ lại ra lệnh ngừng lại, chỉ phạt cung nhân này hai năm lương rồi thôi, từ đó không để bụng nữa thật.

Ngay cả tội lớn là để lửa cháy trong cung mà Cơ Vị Tưu còn giơ cao đánh khẽ, có thể thấy hôm nay cậu thực sự rất tức giận.

Miên Lý khẽ hỏi: “Điện hạ, chẳng phải mấy ngày trước ngài còn nói...?”

Mấy ngày trước Cơ Vị Tưu còn tuyên bố muốn làm Thái Bình vương gia, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, không thể ép người đến mức chó cùng rứt giậu.

Cơ Vị Tưu bỗng nhiên mở mắt, nhướng mày nói: “Ban đầu ta định như vậy, nhưng vừa rồi ta nghĩ lại, ta là ai, hắn là ai? Sao ta phải nhịn?”

Miên Lý chỉ có thể thở dài. Thôi, xem ra vẫn là do tên Tiền Tứ kia đã làm điện hạ gai mắt quá rồi.

Chiều hôm đó, Tiền phủ.

Tiền Chi Vi bàng hoàng thốt lên: “Ngươi nói lại một lần nữa xem! Vĩnh Nhi sao rồi?!”

Mặt mày gã sai vặt sưng phù, tay chân thì bầm dập, trên cổ tay có mấy vết hằn sâu, khiến người ta dễ dàng nhận ra gã vừa được giải thoát không lâu. Gã sai vặt khàn giọng đáp: “Nhị thiếu gia... Nhị thiếu gia bị người của Thụy Vương gia trói đi rồi ạ!”

“Xằng bậy!” Tiền Chi Vi vỗ bàn một cái: “Đang yên đang lành, sao tự nhiên Thụy Vương gia lại sai người bắt Vĩnh Nhi đi!”

Ông ta chợt nghĩ ra điều gì: “Vĩnh Nhi ra ngoài à?! Không phải ta đã ra lệnh giới nghiêm, cấm nó mấy ngày này không được ra ngoài sao?!”

Cả sảnh câm như hến, không một ai dám lên tiếng. Nhị thiếu gia muốn ra ngoài, ai có thể ngăn được? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Phải rồi, phải rồi...” Tiền Chi Vi lẩm bẩm: “Nhất định là lúc ra ngoài nó tình cờ gặp phải Thụy Vương gia, Thụy Vương gia đang tức giận nên mới trói nó đi... Hay cho một Thụy Vương gia! Hay cho một Thụy Vương gia!”

Con trai trưởng của Tiền Chi Vi, Tiền Duy Liên, lên tiếng: “Cha, hẳn là có nguyên nhân gì đó, trước mắt người đừng quá lo lắng. Thụy Vương gia ném gã hầu trước cửa nhà chúng ta, có thể thấy Vương gia muốn dùng gã hầu để báo tin cho chúng ta rằng Nhị đệ chỉ bị chút xây xát ngoài da, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Nói xong, hắn ta quay sang hỏi: “Rốt cuộc là nó đã đắc tội với Thụy Vương gia thế nào? ... Ngươi nói rõ cho ta nghe chuyện hôm nay đi!”

“Không, không phải Thụy Vương gia, mà là Trương Tam công tử đi cùng Thụy Vương gia ấy ạ...” Gã sai vặt kể lại mà mặt như mướp đắng: “Đại thiếu gia, hôm nay thực sự là không hiểu nổi. Nhị thiếu gia gặp Trương Tam công tử ở Tiên Khách cư, ban đầu ngài ấy muốn gây sự, nhưng khi thấy là Trương Tam công tử thì lập tức bình tĩnh lại, hai người họ còn uống rượu với nhau nữa ạ! Sau đó Nhị thiếu gia dẫn Trương Tam công tử đến Nguyệt Mãn lâu chơi, không ngờ vừa vào phòng, nói chưa được mấy câu thì Trương Tam công tử phất tay bỏ đi, Nhị thiếu gia còn đuổi theo, nói gì mà ‘ta nói sai rồi, huynh ở lại đi’. Không ngờ Trương Tam công tử vừa đi thì có người đến bắt Nhị thiếu gia và bọn tiểu nhân, Nguyệt Mãn lâu cũng bị cho đóng cửa.”

Tiền Duy Liên lạnh lùng chất vấn: “Bọn họ nói gì trong phòng?”

Người đi theo Thụy Vương gia lần này chỉ Trương Nhị công tử, ấu đệ của Cố Tướng, làm gì có ai được gọi là Trương Tam công tử, nhưng cũng có thể kẻ đó sử dụng tên giả.

Gã sai vặt cúi đầu nói tiếp: “Nhị thiếu gia không cho bọn tiểu nhân vào, chỉ có Nhị thiếu gia và Trương Tam công tử vào, có điều gian phòng bên cạnh có một mỹ nhân...”

Vậy tức là đám này chuẩn bị làm trò tiêu khiển?!

“Cuối cùng chúng bắt Nhị thiếu gia đi đâu?!” Tiền Duy Liên lại hỏi.

Gã sai vặt lắc đầu: “Tiểu nhân không nghe rõ, chỉ nghe thấy cái gì mà ‘đấu giá ngầm’... “

Tiền Duy Liên thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta nhìn về phía Tiền Chi Vi, nói: “Cha, người đừng lo, chắc chắn là Nhị đệ quá kiêu ngạo, đắc tội với Trương Nhị công tử kia nên hắn ta đã đưa đệ ấy đi Yến Kinh... Hội đấu giá ngầm thì dễ rồi, trước mắt con sẽ phái người đi Yến Kinh chờ sẵn, chuộc Nhị đệ về cũng không khó, cùng lắm là bỏ ra chút bạc thôi. Bây giờ người cứ gửi thiệp mời đến biệt trang Hoàng gia, có lẽ Thụy Vương điện hạ vẫn chưa biết chuyện này. Người ta có câu, ‘oan gia nên giải bỏ thù hận, chứ đừng gây thêm mâu thuẫn’. Người với Cố Tướng là đối thủ, chi bằng chúng ta hãy xin Thụy Vương điện hạ giúp đỡ giải quyết.”

Chỉ cần không đòi lấy mạng Nhị đệ của hắn ta thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.

Tiền Chi Vi bực tức quát: “Sao ta lại sinh ra thằng nghịch tử như Nhị đệ con chứ! Bây giờ chỉ còn cách đó thôi!”

Đêm hôm đó, Tiền Chi Vi đến thỉnh an. Lúc bấy giờ Cơ Vị Tưu và mấy người Cơ Lục đang tổ chức yến tiệc. Tiền Chi Vi đi đến hành lang, nhìn thấy sảnh hoa ở đằng xa đèn đuốc rực rỡ, ngợp trong vàng son, tiếng đàn sáo vang vọng, người ngồi ở ghế chủ tọa mặc bộ y phục đỏ rực, nhìn từ xa tựa như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, mặt khác lại chẳng khác gì tiên nhân giáng trần.

Tiền Chi Vi không khỏi dừng lại ngắm nhìn, mãi đến khi được người hầu bên cạnh nhắc nhở, ông ta mới bừng tỉnh, tiếp tục bước tới.

“Hạ quan Tiền Chi Vi bái kiến Vương gia.” Tiền Chi Vi chắp tay hành lễ, cúi người rất thấp. Cơ Vị Tưu cầm chén bằng một tay, hỏi một câu như thể chỉ là bâng quơ: “Ngọn gió nào đưa Tiền đại nhân đến đây?”

Tiền Chi Vi lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Xin Vương gia thứ lỗi, nghe nói hôm nay trong thành có một nơi khiến Vương gia không vui nên bị cho đóng cửa, hạ quan đến đây để tạ tội.”

Ông ta thử dò xét trước, nếu như Thụy Vương gia vẫn chưa biết chuyện này thì ông ta cũng dễ nhờ Thụy Vương gia đứng ra hòa giải hơn.

Cơ Vị Tưu nghĩ một lát, sau đó bình thản đáp: “À... Hóa ra ngươi đến vì chuyện này. Chính bổn Vương đã sai người đóng cửa tòa lầu các đó, ngoài ra còn dạy bảo một người... Cảnh tượng như vậy thật sự khiến bổn Vương khó chịu. Tiền đại nhân, xưa nay bổn Vương vốn không thích quản chuyện của người khác, nhưng ngươi đã đến rồi thì nhân đây ta cũng nói thêm một câu... Chuyện của ngươi khiến bổn Vương cực kỳ khó chịu.”

Trong lòng Tiền Chi Vi chấn động, miệng đắng ngắt: “Hạ quan đã không làm tròn bổn phận! Xin Vương gia trị tội!”

“Dù sao đây cũng không phải chuyện lớn gì.” Cơ Vị Tưu liếc nhìn chén ngọc trong tay, bình thản cười: “Bổn vương đã xử lý, ngươi cứ thế mà làm.”

Nếu Tiền Chi Vi là người biết điều thì giờ này hẳn đã cáo lui. Một Cố Tướng thôi mà ông ta còn không thể đối phó nổi thì huống chi là Thụy Vương gia. Cơ Lục khá tò mò, hỏi: “Sao ngài lại khó chịu?”

“Chỉ là một kẻ hạ lưu thôi.” Cơ Vị Tưu thờ ơ đáp: “Nghe thôi cũng bẩn tai.”

Trương Nhị và Trâu Tam hiểu rõ tính tình của Cơ Vị Tưu. Lúc này nghe cậu mắng Tiền Nhị thiếu gia là kẻ hạ lưu, còn bảo là đã sai người đóng cửa Nguyệt Mãn lâu, đến nỗi này thì không cần nghĩ cũng biết hắn ta bẩn thỉu tới mức nào.

Cơ Lục nghe vậy thì gật đầu, quay sang nói với Tiền Chi Vi: “Tiền đại nhân nghe thấy rồi chứ, cứ như vậy đi.”

Trương Nhị tiếp lời: “Chuyện nhỏ thế này mà phải tới tận nơi hỏi à? Tiền đại nhân, ngươi làm quan mà chỉ có vậy thôi sao!”

Trâu Tam là kẻ thích châm chọc: “Vội vàng chạy đến đây để tạ tội… Tiền đại nhân, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ngươi?”

Gương mặt Tiền Chi Vi khó giấu nổi vẻ cay đắng, ông ta nói: “Không dám giấu, người bị Thụy Vương gia bắt đi chính là con cháu trong gia đình hạ quan… Than ôi! Tất cả là do hạ quan quản giáo không nghiêm! Mong Vương gia trừng phạt!”

“Miễn đi.” Cơ Vị Tưu bảo: “Tiền đại nhân là quan chức địa phương, quan viên của triều đình, còn bổn Vương chỉ là một Vương gia nhàn rỗi, nào có quyền trừng phạt ngươi? Tiền đại nhân, ngươi đến đây than thở với ta làm gì?”

Cơ Vị Tưu lại mỉm cười nói tiếp: “Chỉ là quản giáo không nghiêm thôi, nhà nào mà không có người làm chuyện xấu, dù sao đây cũng đâu phải tội lớn gì. Nếu ngươi muốn thể hiện lòng trung thành thì chi bằng tới Yến Kinh gặp Hoàng thượng mà tạ lỗi.”

Cậu đã nói đến mức này, Tiền Chi Vi cay đắng không biết nên trút nỗi lòng với ai. Các công tử trước mặt ông ta đều có thế lực lớn chống lưng, lại cùng phe với Thụy Vương gia, ai dám đắc tội chứ? Không còn cách nào khác, Tiền Chi Vi chỉ đành nuốt cục tức này, sau khi trở về phải đút lót nhiều hơn, hy vọng Thụy Vương gia sẽ vì số bạc đó mà bỏ qua cho con trai ông ta.

Đáng lẽ ra hôm nay ông ta không nên tới mới phải, ít nhất không phải để chuyện này công khai, chỉ cần lặng lẽ đút lót là xong. Chứ đến đây chẳng khác nào ông ta coi mình là quan to chức lớn, lạm dụng quyền lực, khi không lại chịu oan mấy câu này.

Đúng lúc này, Cơ Lục đột nhiên hỏi: “Tiền đại nhân, ngươi còn việc gì nữa không?”

Ánh mắt Cơ Vị Tưu khẽ đảo qua, một cung nhân lập tức tiến lên, Tiền Chi Vi chỉ có thể cáo lui. Ông ta vừa rời đi, Trương Nhị khẽ hừ lạnh ngay: “Loại người này ta gặp nhiều rồi.”

Cơ Vị Tưu tò mò hỏi: “Ngươi gặp ở đâu?”

“Ở đâu mà không gặp?” Trương Nhị trả lời: “Tổ tiên nhà ta tám đời vừa làm nông vừa đi học, đến đời ca ca ta mới có người đỗ đạt. Ca ca ta cũng là người hiền lành, trước đây đã giúp đỡ nhiều người trong nhà, ai ngờ lại nuôi ra một đám hếch mũi lên trời, tự cho mình là giỏi, đến xin làm việc cho ca ca ta mà cứ như ban thánh chỉ vậy...”

Tất cả đều bật cười, tiếp tục nói về những chuyện thú vị của nhà Trương Nhị.

Uống rượu quá ba lượt, mọi người vui vẻ ra về, không ai còn nhớ đến chuyện bên lề nho nhỏ hôm nay.

Khi Tiền Chi Vi về đến nhà, Tiền Duy Liên đang đợi ở cửa. Thấy ông ta đã về, Tiền Duy Liên vội vàng hỏi ngay: “Đã tìm được tung tích của Nhị đệ rồi ạ, đúng là đệ ấy đang trên đường đến Yến Kinh… Phụ thân, kết quả thế nào?”

Tiền Chi Vi cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ, gằn từng chữ một: “Cái thằng nghịch tử đó đắc tội với Thụy Vương gia!”

Ánh mắt của Tiền Duy Liên hơi tối đi: “Xem ra Thụy Vương gia không phải kẻ ham vui, chè chén cờ bạc như trong lời đồn.”

Tiền Chi Vi đẩy cửa vào thư phòng, khóa cửa lại, sau đó chỉ thẳng tay vào mặt con trai trưởng của mình và giận dữ chất vấn: “Chuyện này là ai bảo bọn con làm? Nói thật đi, vụ của Vĩnh Nhi có liên quan đến con không?”

Gương mặt Tiền Duy Liên không mảy may biến sắc: “Thưa cha, dù con có mất trí đi chăng nữa thì cũng không đến mức hãm hại đệ đệ ruột thịt của mình đâu ạ, chuyện này là do Nhị đệ quá nóng vội… Hiện giờ Nguyệt Mãn lâu đã vắng tanh, chẳng tìm được một ai, nhưng như vậy cũng tốt… Cha, thế cục đã định, chuyện này quá mạo hiểm, nhân lúc này chúng ta nên rút lui, đừng tham gia thêm.”

Tiền Chi Vi giận đến mức chỉ biết cười: “Con tưởng nói không làm là không làm dễ lắm sao? Thánh thượng sớm đã đề phòng ta rồi! Những việc cha con đã làm đủ để bị tru di cửu tộc vô số lần! Nếu không có ta dọn dẹp sạch sẽ thì con làm gì được ngồi đây nói chuyện với ta!”

Tiền Duy Liên nghiêm mặt bảo: “Nhưng người kia đâu phải kẻ lương thiện! Hợp tác với hắn chẳng khác nào bảo hổ lột da!”

Tiền Chi Vi phất tay áo, đáp lời: “Đừng nhắc lại nữa, ta đã gây ác cảm với Hoàng thượng, bị thanh trừng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi! Nếu lại đắc tội với Thụy Vương gia nữa thì để giải quyết tình hình, một là không làm, còn đã làm thì phải làm cho xong! Đợi Thụy Vương gia ra khỏi địa phận phủ Tuyền Châu rồi hẵng ra tay!”

Một tia lạnh lùng thoáng qua trong lòng Tiền Duy Liên. Có lẽ bởi vì những năm qua quá thuận lợi nên khiến cho cha hắn ta mất đi sự kiên nhẫn và cảnh giác cần có. Tiền Duy Liên cố gắng khuyên nhủ: “Cha, người đừng giận quá mất khôn. Thụy Vương gia bị đương kim Hoàng thượng kiềm chế ở Yến Kinh bấy lâu nay, tính tình lại còn bướng bỉnh, hiếu thắng. Giờ vừa rời khỏi Yến Kinh chính là thời điểm hắn ngạo mạn nhất. Đệ đệ dây vào ổ kiến lửa nhưng chỉ bị đưa tới Yến Kinh, có thể thấy Thụy Vương gia chỉ muốn trút giận chứ, không hẳn là muốn gây thù chuốc oán với người.”

“Chúng ta cứ đút lót để dàn xếp với Thụy Vương gia, chủ động cúi đầu xin lỗi thì đâu cần phải động thủ?” Tiền Duy Liên tiếp tục khuyên: “Lúc này mà bắt hắn thì chẳng đem lại ích lợi gì, chắc chắn Thụy Vương gia sẽ không nghe theo, đến lúc đó e rằng cả hai bên đều không vui. Hơn nữa, Tiền gia chúng ta có vị thế vững chắc tại Tuyền Châu, Thụy Vương gia mới rời khỏi Tuyền Châu mà đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ Hoàng thượng không nhận ra sao?”

Hắn ta khẽ cười: “Thuê người ám sát cũng chỉ cần hai trăm ngàn lượng bạc. Vụ của Nhị đệ, chúng ta trả gấp đôi, có gì mà không thể giải quyết bằng bốn trăm ngàn lượng bạc?”

Cơ Vị Tưu nằm trên giường, không kiềm được mà suy đi tính lại về chuyện hôm nay.

… Không được! Cậu phải viết thư tố cáo cho anh trai thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play