Thanh Huyền vệ ẩn nấp mai phục từ khắp nơi đều xông ra, sáu người vây xung quanh Cơ Vị Tưu và Cơ Lục để che chở họ, những người còn lại thì xông tới các hướng khác. Đao kiếm cọ vào móc xích, phát ra những tia lửa chói mắt. Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khi âm thanh đao kiếm va chạm nhau vang lên, Cơ Vị Tưu mới nghe thấy một tiếng thét: “Có thích khách!”
Theo sau đó là mười mấy cái móc xích từ dưới nước bật lên, đâm sâu vào mạn thuyền. Những tên thích khách mặc đồ đen bịt mặt từ dưới nước nhảy lên, mượn lực bám lên thuyền lớn. Những kẻ này đều có võ công cao cường. Một tiếng kêu rên từ phía đuôi thuyền truyền tới, một Thanh Huyền vệ bị bắn tên trúng ngực. Một tay hắn ta chặn lại vết thương trên ngực, một tay cầm đao gắng sức chiến đấu với thích khách, lớn tiếng hét: “Có tên bắn lén!”
Chưa kịp dứt lời, các Thanh Huyền vệ che chở Cơ Vị Tưu đột nhiên biến sắc, giơ khiên lên với tốc độ nhanh như chớp. Vài tiếng “phụp phụp phụp” vang lên, đằng sau những tấm khiên làm bằng thép tinh luyện lộ ra vài chỗ lồi rõ rệt, những mũi tên nhỏ màu đen rơi lả tả xuống đất, có thể thấy lực bắn tên lớn đến mức nào!
“Điện hạ, đối phương có cung tiễn thủ, xin hãy vào trong khoang thuyền tạm lánh.” Huyền Tam trầm giọng nói.
Cơ Lục nghe vậy thì gật đầu như gà mổ thóc, đúng với câu quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.
“Không cần đi.” Nhịp tim Cơ Vị Tưu nhanh như đánh trống, nhưng trên mặt lại hiện lên đôi chút nét cười như thể nhìn thấy thứ gì thú vị. Cậu cười nói: “Ngay cả khiên thép tinh luyện cũng bị bắn xuyên thì vào khoang thuyền có tác dụng gì? Chỉ tổ cản trở các ngươi hành động, cứ ở đây thôi!”
“Bổn vương ở ngay đây, để xem người phương nào dám nhắm vào bổn Vương!” Sau một hồi ngẫm nghĩ, Cơ Vị Tưu cảm thấy tình hình vẫn chưa đến nỗi nguy cấp, không cần phải nói mấy lời như đứt tay, đứt chân, trong nhà còn già trẻ phải chăm lo các thứ. Vì vậy, sau khi nói xong câu này, Cơ Vị Tưu vẫn điềm tĩnh, thong dong đứng đó.
Cơ Lục còn nói gì được nữa, chỉ biết mỉm cười hùa theo: “Lần này Vương gia xuất kinh, nghe nói tất cả những người được phái đi theo đều là những chiến binh tinh anh được tuyển chọn theo tỷ lệ một chọi một trăm. Nhân dịp này, để ta xem xem các ngươi có dũng mãnh không?”
Thực ra hắn ta đang nhìn Cơ Vị Tưu bằng ánh mắt đầy ẩn ý: [Huynh đệ, muốn chết đấy à?]
Cơ Vị Tưu cũng cười chớp mắt lại vài lần, ý là: [Không chết được đâu, đừng lo.] Lavender x TYT
Nghe vậy, các cấm vệ và Thanh Huyền vệ trên thuyền đều đồng thanh hét lớn, âm thanh vang dội, khí thế bừng bừng, như thể không gì là không thể đánh thắng. Đúng vào lúc này, tiếng “ầm” vang lên, thân thuyền rung lắc dữ dội, Thanh Huyền vệ lập tức hoảng hốt thấy rõ. Có kẻ đang đục thuyền!
Họ đang ở chính giữa kênh đào, nước chảy xiết, nguy hiểm vô cùng, lại đúng vào lúc đêm tối, sóng lớn dâng trào, là thời điểm một chiếc thuyền nhỏ bình thường cũng không dám qua sông. Nếu thuyền bị phá, tất sẽ chết người!
“Điện hạ! Mau rút lui!” Huyền Tam gầm lên.
Cơ Vị Tưu nhìn hắn ta mấy lần, ánh mắt có vẻ kỳ lạ: “Gấp cái gì?”
Thấy ai cũng mặt mày căng thẳng, Cơ Lục thấp giọng nhắc nhở: “Toàn bộ phần bên trong con thuyền được chế tạo bằng nhiều lớp thép tinh luyện rộng cỡ một gang tay xếp chồng lên nhau, giữa các lớp thép có nước để làm đệm... Không lẽ trên đời thật sự có cao thủ tuyệt thế vô sỉ nào lặn xuống nước, dùng nội lực đục thủng thuyền?”
Huyền Tam khựng lại một lúc mới đáp: “... Hẳn là không có đâu ạ.”
Những kẻ tham gia vào cuộc hỗn chiến trên thuyền đều là cao thủ, dù xung quanh vang vọng tiếng binh khí va chạm thì vẫn có thể nghe được ít nhiều tiếng nói chuyện ở chỗ Cơ Vị Tưu. Nghe thấy lời này, dù là người phe mình hay thích khách thì ánh mắt họ đều thoáng trở nên vi diệu. Người phe mình nghĩ: Với chiếc thuyền có cấu tạo như vậy, dù có tuyệt thế cao thủ ẩn nấp dưới nước thật đi nữa thì cũng phải đánh đến khi nội lực cạn kiệt mới có hiệu quả nổi... Không đúng, hóa ra thuyền của bọn họ kiên cố đến vậy sao? E rằng ngay cả ngự thuyền của Thánh thượng cũng chỉ đến mức này là cùng.
Thích khách thì lại nghĩ: Nếu bọn họ có cao thủ tuyệt thế có thể xuyên thủng mấy lớp thép tinh luyện như vậy thì cớ gì không bảo hắn ta lên thuyền ám sát luôn cho khỏe? Chẳng phải nhanh gọn hơn là luẩn quẩn dưới đáy thuyền ư?
Thật là hoang đường.
Cơ Vị Tưu quay sang nhìn Cơ Lục, sao cậu lại không biết chuyện này?
Lần này đến lượt Cơ Lục chớp mắt: Huynh biết chứ! Làm sao mà không biết được! Con thuyền này do ca ca của huynh đích thân giám sát quá trình chế tạo mà!
Đóng thuyền là một công việc béo bở, nước phù sa đương nhiên phải chảy về ruộng nhà mình!
Trong đám thích khách có một người mặc áo đen đang đứng ở phía xa nhìn về phía Cơ Vị Tưu đứng giữa thuyền. Thấy cậu nhếch môi cười, toát lên vẻ ung dung trấn tĩnh như thể vạn sự đều trong lòng bàn tay, kẻ đó biết đại sự hôm nay không thành bèn đanh giọng ra lệnh: “Rút lui!”
Vừa dứt lời, đám thích khách lập tức dừng giao chiến, đồng loạt rút quân. Đương nhiên các Thanh Huyền Vệ sẽ không trơ mắt nhìn bọn chúng bỏ chạy, dốc toàn lực muốn giữ lại ít nhất một hai tên. Đám thích khách vốn leo lên từ dưới nước nên bơi giỏi là chuyện tất nhiên, từng người một nhảy xuống khỏi thuyền. Các Thanh Huyền Vệ vẫn muốn đuổi theo nhưng lại nghe thấy Cơ Vị Tưu cất giọng: “Đừng truy cùng đuổi tận.”
Các Thanh Huyền Vệ lập tức dừng tay, không tiếp tục đuổi theo nữa.
Cơ Vị Tưu ngáp một cái, uể oải phất tay: “Thôi, bổn Vương mệt rồi... Con thuyền thượng hạng thế này lại bị các ngươi làm cho rối tinh rối mù, đúng là mất cả hứng thú của bổn Vương... Mau thu dọn cho sạch sẽ đi.”
“Tuân lệnh.” Chúng thuộc hạ đồng loạt đáp.
Cơ Vị Tưu liếc nhìn mũi tiễn đen cắm sâu vào vách khoang thuyền bên cạnh mình bằng ánh mắt sâu xa, sau đó xoay người rời đi. Cơ Vị Tưu và Cơ Lục vừa đi vừa tán gẫu, trở về khoang thuyền. Trong một gian phòng, sắc mặt của Chu Thanh có chút khó coi, vừa thấy bọn họ bước vào đã chắp tay nhận tội: “Thanh Huyền Vệ thất trách...”
Cơ Vị Tưu ngắt lời: “Không vội, ngươi qua đây trước.”
Chu Thanh không chút do dự bước lên. Thấy Cơ Vị Tưu hơi nâng một tay lên, hắn ta nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ. Không ngờ vừa mới đỡ lấy, Chu Thanh đã thấy thân hình Cơ Vị Tưu nghiêng hẳn sang một bên. Đang lúc hắn ta kinh ngạc thì lại thấy Cơ Lục cũng dựa sát vào Cơ Vị Tưu, nhờ vậy mới không ngã xuống. Hai nam nhân trưởng thành đè hơn nửa trọng lượng cơ thể lên người Chu Thanh, hắn ta vội vàng dùng một tay đỡ lấy cả hai, dìu họ ngồi vào bàn: “Có phải điện hạ và công tử bị thương rồi không?! Thuộc hạ sẽ đi thỉnh Thái y ngay!”
Cơ Lục xua tay: “Ôi thôi thôi, đừng đừng đừng! Bọn ta chỉ bị nhũn chân thôi... Hây dà... Sợ chết đi được! Chu thống lĩnh, ngươi đừng gọi Thái y, nếu không ta sẽ mất sạch thể diện mất!”
Chu Thanh hơi sững sờ, lại nhìn về phía Cơ Vị Tưu, thấy cậu cũng cười khổ thì hẳn là người này cũng vậy.
Lúc nãy quan sát cục diện, Chu Thanh đoán khả năng cao Cơ Vị Tưu sẽ muốn lui về khoang thuyền nên dứt khoát đi mật đạo vào thẳng khoang để chờ sẵn, tránh để có thích khách lẻn vào khoang ám sát cậu. Không ngờ Cơ Vị Tưu chẳng những không lui tránh mà còn ở ngoài quan sát toàn bộ trận chiến... Lúc nãy Chu Thanh vốn còn đang nghĩ, dù gì Thụy Vương điện hạ cũng là huyết mạch hoàng gia, đệ đệ ruột thịt của Thánh thượng, làm sao có thể là kẻ yếu đuối bất tài...
... Quả nhiên không phải yếu đuối bất tài, chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi.
Cơ Vị Tưu ngồi cùng Cơ Lục một lát cho bình tĩnh lại, sau đó nói: “Chu Thanh, ngươi lo liệu chăm sóc cho thương vong ở ngoài. Ai bị thương thì cứ cho triệu Thái y, ai tử trận thì thống nhất do hoàng gia chu cấp tiền tuất cho gia quyến. Ngoài ra, gọi Miên Lý đến, bổn Vương sẽ xuất thêm một phần tiền riêng, chu cấp cho những gia đình có cô, quả, tàn, độc, quan... Tất cả do phủ Thụy Vương chịu trách nhiệm lo liệu.”
“Cô” là trẻ nhỏ mất cha, “quả” là đàn bà mất chồng, “tàn” là người tàn tật, “độc” là người già không con, “quan” là đàn ông mất vợ. Ý của Cơ Vị Tưu là phủ Thụy Vương không chỉ chu cấp tiền bạc mà còn sắp xếp cho gia quyến của những người đã hi sinh, để về sau họ có chốn dung thân.
Chu Thanh sững người, lập tức quỳ xuống trịnh trọng nói: “Thuộc hạ thay mặt các tướng sĩ tạ ơn điện hạ!”
Cơ Vị Tưu bình thản nói: “Đây là điều nên làm.”
Cậu coi triều đình như một công ty lớn, cấm vệ là bảo an của công ty, Thanh Huyền Vệ là vệ sĩ riêng, nội thị trong cung là người giúp việc. Đã nhận lương thì phải làm việc, thất trách thì giáng chức trừ lương, hy sinh thì nhà nước hỗ trợ tiền tuất, công ty bù đắp thêm cũng là điều hợp lẽ.
Cậu chỉ có thể quản lý người của bản thân, không thể thay đổi toàn cục. Nhưng ít nhất dưới quyền cậu, đây là điều hiển nhiên.
Trong mắt Cơ Lục lóe lên vẻ khác thường, sau đó hắn ta giơ tay đấm nhẹ lên vai mình: “Cho ta góp một phần! Hôm nay đúng là nhiều chuyện quá… Ta về đây, tiện thể xem thử bọn Trương Nhị thế nào, không biết có bị dọa sợ không.”
Cơ Vị Tưu trêu chọc:
“Biết đâu lúc huynh đập cửa, hai đứa nó còn chưa biết xảy ra chuyện gì nữa cơ.”
“Có thể lắm.” Cơ Lục cũng phì cười: “Hai tên đó ngủ say như lợn, có gọi cũng không chịu dậy.”
Cơ Lục phất tay rời đi, Cơ Vị Tưu thấy Chu Thanh vẫn còn quỳ trên đất bèn nói:
“Đứng lên đi... Tính ra ngươi cũng đã nằm dưỡng thương nửa tháng, chắc vết thương đã lành rồi phải không?”
Chu Thanh khẽ ngẩng đầu, mắt hơi cụp xuống: “Vâng, điện hạ, thuộc hạ cáo lui.”
Thấy hắn ta đứng dậy, tâm trí Cơ Vị Tưu cũng thả lỏng. Cậu đang định gọi Miên Lý chuẩn bị một thùng nước nóng để ngâm mình, rồi nấu một bát canh an thần. Không ngờ đúng lúc ấy, một tiếng kêu xé gió vang lên. Cơ Vị Tưu lập tức quay đầu nhìn, ngả người ra sau theo phản xạ, nhưng không ngờ sống bàn tay vốn dĩ nên bị cậu tránh được lại vòng qua một cách quỷ dị, vẫn chuẩn xác đánh lên sau gáy cậu. Trong khoảnh khắc ấy, huyết mạch Cơ Vị Tưu như bị cắt đứt, cậu còn chưa kịp kêu lên đã ngã gục.
Là Chu Thanh...? Vì sao hắn ta lại...?
Chu Thanh vươn tay đỡ lấy Cơ Vị Tưu, thấp giọng bảo: “Xin điện hạ thứ tội.”
Dứt lời, hắn ta cõng Cơ Vị Tưu lên, đưa cậu vào mật đạo trong khoang thuyền. Đêm ấy, một con thuyền nhỏ áp sát con thuyền nguy nga. Người lái thuyền giơ lệnh bài lên, lúc này mới được phép tiến gần.
Đây là thuyền tiếp tế hàng ngày, bởi vì Cơ Vị Tưu mang thân phận Vương gia tôn quý, lương thực cậu dùng chỉ kém đương kim Thánh thượng một bậc, mỗi ngày đều có rau củ, thịt cá tươi được đưa đến. Thị vệ trên thuyền lần lượt chuyển các thùng hàng lên, rồi lại khuân những thùng rỗng đi. Con thuyền nhỏ chậm rãi rời khỏi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
...
Cơ Vị Tưu tỉnh lại, cảm thấy sau gáy cực kỳ đau nhức, trước mắt tối đen như mực. Cậu định thần lại một chút mới nhớ ra tình cảnh hiện tại.
… Chu Thanh phản bội Hoàng huynh cậu sao?
Không, không phải phản bội Hoàng huynh của cậu, đúng hơn là phản bội “Thụy Vương” cậu đây.
Cơ Vị Tưu cử động thử xem sao, phát hiện tay chân mình không bị trói lại. Có lẽ là vì cậu đã hôn mê quá lâu nên tay chân hơi bủn rủn, nhưng sức lực đang dần dần hồi phục, không giống như bị dùng các loại dược vật như Nhuyễn Cân Tán.
Chẳng lẽ là độc khác?
Chắc không phải bắt cậu về đây rồi lại để cậu ngủ yên như vậy đâu nhỉ?
Cơ Vị Tưu trở mình... Nói chứ không ngờ cái bộ chăn ga này lại được làm từ trúc ngọc thiên ti. Cậu rất quen thuộc với thứ này, kỹ thuật chế tạo hết sức phức tạp, dùng một loại ngọc mềm đặc biệt nghiền thành bột trộn với sợi trúc đan lại mà thành, nằm lên sẽ thấy vô cùng mát mẻ. Ngày xưa, khi Cơ Tố còn là Thái tử, phụ hoàng từng thưởng cho hắn một tấm. Nhưng anh trai của cậu ghét lạnh quá nên tống qua cho cậu. Mùa hè năm nào Cơ Vị Tưu cũng đắp cái này mà ngủ, mãi đến khi vào đông mới đổi sang cái khác.
Cơ Vị Tưu lại dò xét vài chỗ. Không phải chứ? Sao bảo cái này hiếm lắm cơ mà? Chẳng phải loại ngọc mềm này đã tuyệt tích rồi sao?! Cái thứ này từ đâu ra?
Chẳng lẽ là trộm từ trong phủ của cậu rồi mang tới cho cậu dùng?
Đột nhiên, ngón tay của Cơ Vị Tưu run lên. Cậu chạm phải một thứ tơ khác vẫn còn vương chút hơi ấm, nếu lại gần thêm một chút nữa, cậu sẽ chạm vào... hình như là một người.
... Là ai vậy?
Cơ Vị Tưu đột nhiên nghĩ đến một người.
Là hắn...?