4.
Phòng thuê của Từ Sính vừa nhỏ vừa nát.
Sau khi buông tôi ra, người này mới chú ý là đã lấy nhầm áo khoác, không nhịn được mà gãi gãi đầu.
Sau đó lại lấy ra một chiếc áo khoác mới lót ở trên giường, ngữ khí lạnh lùng: “Đi tắm đi!”
Từ Sính chỉ mặc một chiếc áo may ô màu trắng, chiếc áo đã ướt nhẹp, dính sát vào người, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Lúc này đã nhập thu rồi.
Tôi có chút chột dạ không dám nhìn anh, nắm thật chặt áo khoác trên người: “Anh đi trước đi!”
Trừ bị ướt một chút phía bên ngoài, tôi còn rất tốt.
Huống chi lúc sau được Từ Sính dùng ô che hết cho tôi, anh đã ướt sạch sẽ.
Từ Sính trầm mặc, sau một lúc lâu suy nghĩ thì cười nhẹ:
“Em lại định dùng âm mưu quỷ kế gì để ly hôn? Dùng lý do bởi vì tôi bị bệnh, không thể chăm sóc tốt cho em hay sao?”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với khuôn mặt không có cảm xúc gì của Từ Sính.
Ngũ quan của người này thật sự rất đẹp.
Nhưng lại cố tình hợp lại giống như ông trùm xã hội đen, nên tôi thật sự hơi sợ anh. Mà hiện tại tôi lại há miệng thở dốc, lại không thể nào nói một câu nào giải thích cho mình. Bởi vì đây đúng là chuyện mà tôi sẽ làm.
Thấy tôi im lặng không nói gì, Từ Sính kéo kéo khóe miệng, cuối cùng lại giống như thỏa hiệp mà nhắm mắt lại: “Được rồi, em đi tắm rửa trước đi, vốn dĩ là một cô chủ được nuông chiều từ bé, nếu có bị ốm cũng là phiền đến người khác. Việc ly hôn em cũng không cần phải lo lắng gì. Nếu như em không thích, tôi cũng sẽ không giam cầm không bỏ em đâu, không cần phải dùng cách này tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Không, không phải như thế!
Thấy Từ Sính muốn xoay người, tôi lại sốt ruột hoảng hốt mà duỗi tay bắt lấy cánh tay của anh, mặc kệ áo khoác trên người rơi xuống:
“Chúng ta cùng nhau tắm!”
Còn không phải chỉ là tắm rửa thôi sao, sao lại nhắc đến chuyện ly hôn thế!
5.
Những lời này là do tôi buột miệng thốt ra, hoàn toàn không nghĩ nói ra sẽ ái muội đến thế nào.
Đến khi phản ứng lại, ánh mắt của Từ Sính vừa kinh ngạc lại vừa có chút làm càn dừng trên người tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ, mới vội bọc lại áo khoác, lại không nhịn nữa, trừng mắt liếc anh một cái: “Không được nhìn!”
Từ Sính cười nhẹ, nụ cười thật nhanh biến mất. Anh xoay người không để ý chút nào: “Đúng là đại tiểu thư, hiện tại vì ép tôi ly hôn đã dùng tới cả mỹ nhân kế rồi.”
Tôi nghe ra thái độ trào phúng trong giọng nói của anh. Nhưng mà đấy là do trước đây tôi không đúng.
Vì thế tôi nhẫn nhịn tính xấu do bị nuông chiều từ bé, lấy ra điện thoại di động mở ghi âm.
Những lời nói của An Vân Vân rõ ràng vang lên trong phòng thuê.
Tôi chú ý tới Từ Sính quay lưng với tôi, mà thân hình đột nhiên cứng đờ. Đôi tay buông thõng bên người đột nhiên không tự giác mà nắm chặt, lại lặng yên mà buông ra.
“Được, tôi biết em…”
“Có người xúi giục vợ anh đội nón xanh cho anh, anh có quan tâm hay không?”
Tiếp theo, tôi nói cái câu mà lúc trước đã gửi tin nhắn cho anh, ngắt lời anh.
Anh ngạc nhiên quay đầu, giống như khó có thể tin. Đây là lần đầu tiên tôi thừa nhận là vợ của Từ Sính.
Tôi ấm ức nói: “Từ Sính, có phải anh không thèm đọc tin nhắn của em không?”
Từ Sính không nói chuyện, chỉ là có chút không tự nhiên mà sờ sờ mũi.
Vì thế tôi lại càng ấm ức: “Nếu em nói không muốn ly hôn với anh nữa, có phải anh cũng không tin tưởng em hay không?”
Tiếng nói ẩn ẩn như là muốn khóc nức nở.
Từ Sính nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt nặng nề, với cảm xúc không hiểu.
Nhưng là cam chịu.
6.
Từ Sính không tin tôi, thực tế là trong dự kiến của tôi.
Rốt cuộc kể từ lúc kết hôn, những hành động của tôi đều khiến anh cảm thấy tôi vô cùng chán ghét anh. Cho dù thật ra tôi cũng không phải là ghét bỏ anh, chỉ là muốn mượn cớ ly hôn mà thôi.
Trên thực tế, cảm nhận chân thật của tôi sau khi biết Từ Sính không tin tưởng, tôi rất khổ sở. Lại tự biết rằng tôi cũng không nên khổ sở, bởi đó là điều tôi đáng phải chịu.
Vì thế, tôi theo bản nàng ôm lấy cánh tay của anh, rầu rĩ nói: “Lần này em thật sự không muốn ly hôn với anh. Trước kia là em không tốt, từ sau em… em sẽ đối xử thật tốt với anh!”
Những lời này trước kia tôi chưa từng nói qua. Hiện giờ nói thẳng như vậy, tôi không nhịn được mà đỏ mặt nhắm mắt lại, dứt khoát nói ra toàn bộ.
“Anh hãy tin em được không!”
Nhưng Từ Sính không rút tay ra, cũng không trả lời tôi.
Tôi sốt ruột, vừa định tiếp tục nói, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Tôi không thèm xem, muốn tắt bỏ, lại bị Từ Sính nhấn nghe, nhắc nhở: “Nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?”
Nhưng tiếp theo là tiếng nói ôn hòa của Thẩm Lục Minh vang lên: “Miên Miên, anh về nước rồi! Em yên tâm, anh sẽ giúp em giải quyết tên kia!”
Vì thế, tôi nhìn thấy sắc mặt vốn đã hòa hoãn được một chút lại đột nhiên trầm xuống. Lòng tôi chợt thấy lạnh lẽo. Phía bên kia Thẩm Lục Minh còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị tôi vội vàng ngắt lời hắn: “Anh hiểu lầm rồi, em không cần anh giúp em giải quyết cái gì cả!”
“Anh…”
Tôi nhìn ánh mắt cười như không cười của Từ Sính, cắn chặt răng: “Em đã thích Từ Sính rồi, đời này ngoài anh ấy ra em sẽ không gả cho ai hết. Em sẽ không ly hôn, chỉ có thể góa bụa!”
Không biết vì cái gì, khi đang nói ra những lời này, trong lòng tôi giống như đã được giải thoát.
Tôi ngắt điện thoại của Thẩm Lục Minh
Mà trả lời ta là tay của Từ Sính đưa tay lại đây.
“Được rồi!” Tiếng nói của anh khàn khàn, tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh như thế nào: “Đi tắm rửa trước đã!”