Sáng hôm sau, tôi thức dậy bên cạnh Diệp Ngọc Thành.
Cậu ta cuộn tròn người như một con tôm khổng lồ, nửa người ôm lấy tôi, tay chân cậu ta đan chặt vào nhau mà không hề chạm vào tôi.
Nhưng đôi mắt của cậu ta đã nhìn thấu tôi.
Tôi tưởng mình vẫn đang mơ nên nhìn cậu ta không chớp mắt.
Cậu ta đột nhiên đưa tay ra gõ vào trán tôi.
Giống như đã lâu lắm rồi.
Tôi lập tức tỉnh dậy, kêu lên một tiếng nhỏ, cố gắng đứng dậy. Diệp Ngọc Thành đưa tay kéo tôi lại, tôi đột nhiên ngã trở lại giường.
"Cậu muốn làm gì?"
Giọng nói của tôi có chút run rẩy, mặc dù tôi chủ quan tin tưởng vào nhân phẩm của cậu ta, nhưng ai biết trước được điều gì?
Thấy tôi sợ hãi, Diệp Ngọc Thành lại hưng phấn hơn, đầu tiên là nở nụ cười ranh mãnh, sau đó đặt hai tay lên hai bên cổ tôi, ấn người xuống...
Lần đầu tiên trong đời tôi bị ép chặt trên giường, vì chưa có kinh nghiệm nên tôi lập tức lấy tay che ngực và nói “không” như đang làm nũng, nhưng vì quá lo lắng nên tôi đã nắm lấy tay của Diệp Ngọc Thành và nói --
"Cậu đừng di chuyển."
Cuộc phản công bất ngờ này đã phá vỡ thế chủ động của Diệp Ngọc Thành, cậu cau mày tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Haha, phản ứng khá nhanh đấy."
Đáng lẽ tôi phải cảm ơn lời khen của cậu ta nhưng cậu ta đã nhanh chóng xuất kích, nắm lấy tay tôi và ghim chặt vào gối.
Tôi xấu hổ và tức giận đến mức không dám nhìn cậu ta chút nào, thậm chí lông mi tôi cũng run lên.
May mắn thay, điện thoại di động của tôi reo lên kịp thời và cứu tôi.
Tôi nhanh chóng nhân cơ hội đứng dậy khỏi giường.
Chính thầy tư vấn đã gọi cho tôi, trước khi tôi mở miệng, thầy ấy đã mắng tôi.
"Lâm Gia Hòa! Em đang làm gì vậy? Tại sao hôm qua lại có người chụp ảnh em và tên xã hội đen đó? Em có biết chuyện này vẫn đang tiếp tục sôi sục không? Dù sao thì em cũng là người được học bổng quốc gia. Em có thể quan tâm đến danh tiếng của bản thân không hả? Đến văn phòng của thầy ngay, thầy đã gọi cho bố mẹ em rồi, họ sẽ đến đó sau một giờ nữa."
Tôi cau mày tỏ vẻ chán ghét, không hiểu tại sao chuyện này lại phát triển đến mức phải gọi điện cho bố mẹ tôi.
"Đúng rồi, em gọi cả tên nhóc Lăng Không đó đi. Thầy đã hỏi bố mẹ em rồi, bố mẹ em cũng nói họ biết Diệp Ngọc Thành, nói nhất định phải gặp em ấy."
Tôi liếc nhìn người bên cạnh. Cậu ta để ý đến ánh mắt của tôi nhưng không nhìn tôi.
Một giờ sau, cuối cùng thì tôi cũng thành công đưa Diệp Ngọc Thành đến văn phòng sau một hồi lôi kéo năn nỉ ỉ ôi, bố mẹ tôi đã ở sẵn đó.
Đang đợi bên trong.
Khi nhìn thấy Diệp Ngọc Thành, họ có vẻ rất kích động, hết sờ bên nọ đến bóp bên kia, như thể họ đã tìm thấy đứa con trai thất lạc từ lâu.
Họ từng đối xử rất tốt với Diệp Ngọc Thành, đặc biệt là sau biến cố trong gia đình cậu.
Tôi nghĩ đó có lẽ là lý do tại sao tôi có thể thuyết phục cậu ta đến đây.
Đối mặt với hai phụ huynh nhiệt tình của tôi, lần đầu tiên Diệp Ngọc Thành cảm thấy xấu hổ, một nụ cười chân thành xuất hiện trên khuôn mặt khinh khỉnh thường ngày của cậu ta.
Tôi mỉm cười khi bắt gặp điều này.
Nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, thầy cố vấn sốt ruột ngắt lời.
“Về tình hình hiện tại, tôi cũng đã nói rõ với hai vị qua điện thoại, cậu nhóc này rất khét tiếng trong trường chúng ta, vì hai vị đây cũng quen biết thằng bé nên tôi muốn hỏi em ấy quê quán ở đâu, bố mẹ em ấy là ai và họ đang công việc làm gì vậy?"
Thầy cố vấn không hề biết bản thân vừa chọc phải tổ kiến đỏ, không ai mở miệng tiếp lời, bầu không khí trở nên lạnh giá.
Toàn thân Diệp Ngọc Thành căng thẳng.
May mắn thay, bố tôi đã phản ứng nhanh chóng và mỉm cười nói: "Chúng tôi là người cùng quê. Thằng bé này rất tự lập. Chúng tôi là người đã chứng kiến thằng bé lớn lên."
Hầu hết mọi người sẽ hiểu điều này khi họ nghe thấy điều này, nhưng có vẻ thầy tư vấn lại nghe không thông.
“Còn bố mẹ em ấy thì sao?”
Diệp Ngọc Thành nghiêng người nhìn thầy, nhanh chóng lạnh lùng nói: “Một người c.h.ế.t, một người ngồi tù.”