“Anh Không và bọn tôi gặp nhau vào mùa đông ba năm trước. Năm đó, con hẻm này xảy ra một chuyện lớn.
Hai nhóm người phía đông và phía tây lao vào đánh nhau, bọn họ đều là những kẻ một khi đã ra tay thì vô cùng tàn nhẫn, tay cứ cầm dao c.h.é.m loạn xa lên, m.á.u b.ắ.n khắp đất, mùi đồ ăn bên ngoài cũng không thể nào át hết nổi mùi tanh ngòm ấy. "
“Ngay khi mọi người đang chạy khắp nơi chờ cảnh sát thì một người đàn ông xuất hiện với một cây gậy gỗ to trên tay. Chỉ bằng vài tiếng nổ, bọn côn đồ đã bị khuất phục.”
“Không sai, người đó chính là anh Không.”
“Từ đó trở đi, danh tiếng của anh Không lan rộng. Lúc đó mọi người s.ợ đến ngây người. Ngay cả cảnh sát cũng muốn gửi cờ thưởng cho anh ấy, nhưng tất nhiên là anh Không của chúng tôi từ chối rồi.”
Nói đến đây, Lão Đàm mỉm cười, có lẽ đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Sau đó cậu nói tiếp: “Lúc đó tôi và A Trúc đã bị thuyết phục và quyết định đi theo anh Không. Biết vì sao ngay từ đầu tôi lại nói đây là chuyện đại trọng không, bởi vì từ ngày đó trở đi, cuộc sống trong ngõ đã thay đổi. "
"Nguyên căn là thủ lĩnh của bọn côn đồ đã bị thương nặng trong trận chiến đó, và anh Không đã trở thành đại ca tiếp theo. Tuy nhiên, nhiều người cho rằng anh ấy còn quá trẻ, không phục anh ấy."
“Cho nên mấy năm nay khu vực này lại hỗn loạn trở lại, ngoại trừ những tổ chức nhỏ một hai người, những băng đảng còn lại cộng lại có tới tám có khi tới mười người, khó quản lý, anh Không ca cũng gặp không ít rắc rối vì điều này. Thỉnh thoảng lại còn phải đối mặt với đám nam sinh gây rối ở trường đại học.”
Nghe đến đây, tôi hỏi: “Vậy ngày hôm qua là do đám nam sinh trường bọn mình đầu xỏ à?”
"Đương nhiên!" Lão Đàm có hơi kích động, "Làm gì có ai đang yên đang lành lại đi đ.á.n.h nhau với đám học sinh cơ chứ? Người bình thường không thể nào n.g.u như vậy được. Nhưng nói đến chuyện này, tôi có một câu hỏi..."
"Vì cậu là bạn học cũ của anh Không, cậu có biết Lâm Gia Hòa là ai không?"
Nhìn bộ dạng nói chuyện phiếm của cậu ấy, tôi có hơi né tránh: “Vậy ra, Diệp Ngọc Thành thật sự có xăm một cái tên trên lưng?”
"Chuẩn một trăm phần trăm! Lúc đi giúp anh Không tôi và A Trúc đã tận mắt thấy mà! Đám chó c.h.ế.t đó... không, đám nam sinh đá cũng là hèn, tự nhiên lột quần áo của người ta. Đổi lại là chúng nó thì chúng nó chịu được chắc? Chẳng qua anh Khổng vốn là một người hiền lành, nếu là người khác thì đám đấy toang từ lâu rồi.”
Tôi có chút lo lắng: “Vậy cảnh sát tới à?”
“Không.” Lão Đàm lắc đầu, “Đám nam sinh đó biết mình sai, sợ bị trả thù nên không dám báo cảnh sát. Nhưng mà cả đám lại nhập viện, sợ mọi chuyện sẽ khá nghiêm trọng, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa…”
“Thật ra, trước đây anh Không luôn là người rất cân nhắc trong mọi việc, lần này chắc chắn bọn nó đã chạm đến giới hạn của anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ kể cho chúng tôi nghe về quá khứ của mình, nhưng tôi đoán anh ấy chắc chắn đã có một cuộc sống tuyệt vời trong quá khứ. Anh Không đẹp trai như vậy, có năng lực lại đầy tham vọng, giống y như tạo hình một nhân vật đại ca trong phim, anh ấy sống rất tình cảm, ngoại trừ cậu ra, anh ấy chưa bao giờ đưa bất kỳ cô gái nào về và cũng hiếm khi tiếp xúc với con gái.
“Cho nên cậu là bạn gái cũ của anh ấy à?”
Tôi giật mình, vội vàng lắc đầu: “Sao có thể…”
Làm sao Diệp Ngọc Thành có thể thích tôi.
Đêm đã khuya, Lão Đàm không nói nữa, quay về phòng, tôi ngồi ở mép giường nhìn người đang nằm.
Cậu ta thực sự đã thay đổi rất nhiều, nét mặt ngây ngô đã hoàn toàn phai mờ đi, các góc cạnh sắc nét hơn, toàn thân lộ ra khí chất trưởng thành không phù hợp với độ tuổi này.
Còn tôi vẫn như xưa, để tóc dài, không trang điểm, trông như học sinh cấp ba.
Chúng ta đã bỏ lỡ trọn vẹn bốn năm.