Tim tôi thắt lại một cách dữ dội.
Vốn dĩ tôi muốn đưa Diệp Ngọc Thành đến đây, cùng với sự có mặt của bố mẹ tôi để che đậy chuyện xảy ra ngày hôm qua, để bố mẹ tôi xử lý đám nam sinh, để không ai truy cứu nữa.
Nhưng không ngờ điều này lại chạm đến vết thương sâu trong lòng Diệp Ngọc Thành.
Lúc này, tôi ngồi bất động trên ghế như một kẻ ngốc, mong Diệp Ngọc Thành sẽ tát cả hai chúng tôi, hoặc làm điều gì khác để trút bỏ cảm xúc.
Nhưng không, không có gì xảy ra cả.
Cậu giống như một con nhím bị thương, lặng lẽ ngồi đó, xung quanh là những ánh mắt hoặc là thông cảm, đồng tình, hoặc là lạnh nhạt, thờ ơ, còn cậu thì cố gắng hết sức kiềm chế và yên lặng chịu đựng.
Còn tôi thì chỉ có thể trơ mắt chứng kiến tất cả những điều này, không có khả năng đảo ngược tình thế.
Thầy cố vấn tỏ ra thờ ơ, hừ lạnh một tiếng: "Khó trách không nên người."
Tôi không thể chịu đựng được nữa nên lên giọng chất vấn: “Thưa thầy, thầy nghĩ dựa vào đâu mà lại nói như vậy?”
"Dựa vào đâu cơ à?" Thầy cố vấn cười khẩy, "Nào, nào, mọi người nghe đi, ngài Lâm, mọi người cũng nghe đi, nghe con gái ngài nói đi, con bé hỏi tôi dựa vào cái gì. Dựa vào cái gì mấy vị không biết sao? Ngài không biết cách đây không lâu một nữ sinh trong trường đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngài nghĩ chuyện đó đơn giản chỉ là việc nữ sinh đó phát điên sau khi bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p à?”
"Ngài có biết rằng cảnh sát đã điều động một tổ chức ngầm chuyên làm những việc như thế này không?"
Tôi choáng váng, trước đây tôi chưa từng nghe tới chuyện này.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, thầy cố vấn rất hài lòng, và các giáo viên khác trong văn phòng bắt đầu bàn tán về điều đó.
Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người hiểu được ý tốt của thầy ấy, đó là điều mà một giáo viên phải làm. Thầy ấy viết dòng chữ “vì lợi ích của học sinh” lên trên mặt và nói với tôi một cách nghiêm túc.
"Con gái vẫn nên cẩn thận hơn. Đừng chỉ nhìn mặt. Ở chung với bọn du thủ du thực(*) thì được lợi gì?"
(*) Du thủ du thực" vốn có Hán tự là 游手游食. Du" (游) ở đây là cùng một chữ với “du" trong “du di", “du côn", với hàm ý đi lang bông, lêu lổng (Nguồn: Tiếng Việt giàu đẹp)
"Bây giờ trước mặt bố mẹ, em hãy nghiêm túc trả lời thầy một câu hỏi."
“Em đã từng phát sinh q.u.a.n h.ệ t.ì.n.h d.ụ.c với cậu ta chưa?”
Diệp Ngọc Thành cầm cốc nước trên bàn đập thẳng vào mặt thầy cố vấn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi tôi kịp phản ứng lại, tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt của Diệp Ngọc Thành còn đỏ hơn cả vết máu trên mặt thầy cố vấn.
Như vậy vẫn chưa đủ, Diệp Ngọc Thành lại cầm ghế lên, muốn đánh thầy cố vấn. Bố mẹ tôi nhanh chóng ngăn cản.
"Tiểu Thành, đừng xúc động, cháu bình tĩnh lại một chút!"
Bố tôi nháy mắt mạnh đến nỗi Diệp Ngọc Thành không còn cách nào khác ngoài việc ném ghế xuống.
Sau đó, cậu nhanh chóng rời đi trước sự lên án của mọi người.
Lúc này thầy cố vấn hét toáng lên, trong văn phòng như một mớ hỗn loạn. Có người gọi là trung tâm cấp cứu, có người gọi cho hiệu trưởng, một số hét lên để báo cảnh sát.
Tôi ném cốc, trừng mắt và hét lên: “Xem ai dám báo cảnh sát!”
Âm thanh này khiến cả văn phòng im lặng, không ai nói gì về việc báo cảnh sát. Tôi quay sang nhìn bố mẹ rồi quay người chạy ra ngoài.
Lần này tôi không tìm được Diệp Ngọc Thành nữa.
Tôi lại đi vào ngõ, trong nhà không có ai.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy bản thân hoảng hốt đến thế, trực giác mạnh mẽ mách bảo tôi rằng có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.
Tôi ở đó từ ngày đến đêm, lang thang sâu trong ngõ.
Khi mặt trời lặn, tôi ngơ ngác bước về phía trước, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Đó là Diệp Ngọc Thành.
Cậu ấy ngồi trên sàn xi măng, co chân và liên tục thổi ra những vòng khói trên mặt đất đầy tàn thuốc.
Tôi bước tới chỗ cậu ấy và ngồi xuống.
Cả hai chúng tôi đều không nói gì, nhưng tôi cảm thấy một sự bình yên chưa từng có, như thể tôi có thể ngồi cạnh cậu như thế này mãi mãi.
Một lúc lâu sau tôi mới nói: “Thật ra cậu cũng thích tôi phải không?”