Năm nay phiếu vải ở nông thôn cũng bắt đầu khan hiếm, thứ nhất là vải cũ tồn kho của các cửa hàng đã hết, thứ hai là đất phân phối quá ít cho nên người dân rất ít khi tự trồng bông, cho nên cũng không có bông để dệt vải. Mà đội sản xuất trồng bông cũng muốn giữ một ít, không nộp toàn bộ lên trên.
Bình thường người dân trồng bông cũng yêu cầu dùng phiếu vải để đi mua vải, Trương Thúy Hoa có chút nghĩ không ra, mà nghĩ không ra cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhận theo số lượng quy định một năm mỗi người được một mét vải. Cũng may Chu Thành Chí còn có thể cho bà nhiều hơn một chút, hoặc là nhà ai thiếu đồ ăn sẽ dùng phiếu vải đổi chút lương thực, bà cũng cất giữ được mấy tấm phiếu vải. Nói chung, bình thường người ta mang áo quần chỉ để đối phó, đều cất giữ tích góp phiếu vải cho những lúc người nhà cần dùng gấp ví dụ như kết hôn, như vậy về sau nếu nhà mình cần dùng gấp cũng có thể đi mượn.
Điều làm bà không vừa ý chính là phiếu này có thời hạn, mỗi năm phát một lần, quá thời hạn là không có giá trị sử dụng.
Mấy người không biết chữ như bọn họ, có nhiều người có phiếu cứ cất mãi, cất đến mức quá thời hạn, muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Chẳng những cần phiếu vải, mua vải còn phải tiêu tiền, loại vải bình thường nhất, một một phần ba mét vải cũng đã cần đến hai hào sáu xu.
Đất nền nhà vốn dĩ là nhà của bà, gỗ và vật liệu là dùng điểm công tác để đổi, phiếu và giấy mua hàng đều là trong đội phát, Trương Căn Phát không hề lòi ra dù chỉ một cộng lông.
Trương Thúy Hoa lập tức nói: “Đại đội trưởng, có phiếu nhưng cũng không mua được nhiều ruồi muỗi như vậy, trên chợ đâu có bán đúng không?” Cần phải làm cho Trương Căn Phát đổ chút máu, cắt chút thịt mới được.
Trương Căn Phát nheo mắt, cái bà già này, ai cũng nói bà ta gian trá, quả nhiên là muốn vòi tiền!
Có một vài phiếu hiện tại không có tác dụng lớn đối người trong thôn, cả đời bọn bọ cũng không đi ra khỏi trấn, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, căn bản sẽ không đi mua mấy thứ kia. Nhưng Trương Căn Phát lớn nhỏ đều là cái bộ dáng cán bộ, lâu lâu đi lên trấn, vào huyện để học tập hay họp hành đều cần tiêu tiền và dùng phiếu, đối với ông ta tiền vẫn là quan trọng nhất.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT