Chu Minh Dũ liền cười hề hề, “Đại đội trưởng, chuyện chúng tôi lấy điểm công tác để đổi vật liệu, đại đội trưởng không có ý kiến gì chứ.”
Trương Căn Phát vội gật đầu không ngừng, “Đương nhiên không có ý kiến, có gì để ý kiến đâu, tôi đã sớm nói là có thể làm như vậy rồi. Đều là vật liệu trong thôn chúng ta, lấy… của dân mang đi, cũng có thể trả lại cho dân dùng, tôi đã nói là có thể rồi, khẳng định là đội trưởng của mấy người nghe nhầm rồi. Không phải tôi nói đâu, cái ông Chu Thành Chí kia, đôi khi đầu óc hơi không được tỉnh táo cho lắm…”
Ông ta luyên thuyên một phen khuyết điểm của Chu Thành Chí, “... lại còn ngoan cố.”
Trương Thúy Hoa: "…" Ông cũng không phải không biết ông chồng nhà tôi và đội trưởng có mối quan hệ như mặc chung một cái quần, vậy mà còn ở nơi này nói bậy, có phải ông bị ngốc rồi hay không?
“Ha ha, đại đội trưởng không có ý kiến thì tốt rồi.” Trương Thúy Hoa nhìn về phía Chu Minh Dũ, “Hồng Lí Tử, buổi tối an tĩnh trên đường cũng không có ai, đợi lát nữa tìm anh ba của con và nhóm mấy người chỗ anh Minh Quốc, đi chặt mấy cây.”
Với số điểm trên đội thiếu nợ nhà bọn họ, cho dù chặt sạch cũng không lỗ, bọn họ cũng không cần nhiều lắm, chặt tổng cộng bốn năm cây là được.
Chu Minh Dũ cười nói: “Được thôi, đợi lát nữa sẽ đi ngay.” Anh nhìn xem sắc trời, đỡ Mạc Như, "Vợ ơi, chúng ta đi bắt nhộng ve đi.”
Trương Căn Phát nhìn vợ chồng son đi rồi, ngoài cười nhưng trong không cười, "Bà chị này, trông vợ chồng son kia thật hạnh phúc.”
Trương Thúy Hoa nói: “Đương nhiên rồi, tổ tông bọn tôi hiển linh phù hộ, con dâu ngốc nghếch của chúng tôi cũng không còn ngây ngốc như trước kia nữa, nhìn đi, hiện tại còn biết nấu cơm nữa đấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play