Tuy rằng cấm mua bán phiếu gạo, nhưng đây là giấy chứng nhận tư cách mua bán, không có phiếu thì sẽ không mua được đồ vật, cho nên giấy tư cách này còn quý hơn so với tiền của bản thân.
Một ông nông dân không có phiếu gạo thì không thể vào được thành phố, bởi vì lương khô mang theo cũng chỉ ăn được một bữa, không thể ngày nào cũng ăn lương khô, nếu như đi khám bệnh trong thành phố thì sẽ rất khó khăn.
Mà một người nông dân nếu muốn có phiếu gạo, phải dùng lương thực của mình mang lên sở quản lý lương thực để đổi phiếu gạo, cho nên ai nói phiếu gạo không phải là tiền? Cầm phiếu gạo vào thành phố, ăn cơm cũng phải tiêu tiền, tương đương với việc tiêu hai khoảng tiền khác nhau cho cùng một thứ mà thôi.
Trương Thúy Hoa biết, khẳng định là ông ta có cho nên mới đòi, lúc này đắn đo không cho, quá thời hạn trở thành phế thải thì mấy tấm phiếu kia cũng là đồ bỏ đi.
Lúc này Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng bắt xong nhộng ve trở về, thuận tiện còn đi tìm đội trưởng cùng kế toán.
Trương Căn Phát nhìn thấy hai người bọn họ thì có chút không vui, “Minh Dũ, cậu làm gì vậy?”
Chu Minh Dũ cười nói: "Đây là chuyện lớn, nhà của chúng tôi diệt trừ bốn hại được khen thưởng, đương nhiên phải mời đội trưởng cùng kế toán đến làm chứng, để tránh sau này có chuyện gì đó không hay xảy ra.”
Anh đâu có thật sự đi bắt nhộng ve, đương nhiên là đi tìm người làm chứng, anh muốn làm rõ ràng chuyện này của Trương Căn Phát, để tránh sau này bị bắt lỗi.
Trương Căn Phát nghiến hàm răng đến mức đau nhứt, từ khi nào mà cái tên lỗ mãng này lại nham hiểm đến như vậy!?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play