Khi Cố Lan Tranh và Tạ Hoài Du rời khỏi nhà họ Tạ, trời đã tối. Trong khu an toàn, nguồn điện không đủ để thắp sáng mọi nơi như trước tận thế, nên vào ban đêm, mọi người hoặc hạn chế ra ngoài, hoặc mang theo thiết bị chiếu sáng.
Cố Lan Tranh lấy ra hai chiếc đèn dã ngoại, mỗi người cầm một chiếc. Bọn họ chậm rãi bước đi trên con đường vắng trong khu an toàn.
Lúc này, bên ngoài gần như không còn ai. Hầu hết những người không có đèn đều đã đi ngủ sớm. Không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân và hơi thở của 2 người bọn họ.
“Tạ Hoài Du,” Cố Lan Tranh đột nhiên khẽ gọi tên anh.
Tạ Hoài Du hơi khựng lại, rồi quay sang nhìn cô. Cô ngẩng mặt lên, chỉ tay về phía bầu trời, nhẹ nhàng nói, “Nhìn kìa, bầu trời lại có sao rồi.”
Giọng nói của cô tự nhiên, ấm áp. Gương mặt cô, dưới ánh sáng từ đèn dã ngoại và ánh trăng, trông thật mềm mại và dịu dàng.
Tạ Hoài Du nhìn cô, không kiềm được mà mỉm cười. Anh nhẹ giọng, theo ánh mắt cô nhìn lên bầu trời, rồi quay lại nhìn cô, khẽ nói: “Rất đẹp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT