“Con biết rồi.” Tạ Hoài Du khẽ nhún vai, thoáng lộ vẻ bất lực khi liếc nhìn Tạ Ý Chi. Sau đó, anh cùng Cố Lan Tranh đứng dậy định rời khỏi phòng làm việc.
Khi bọn họ vừa bước tới cửa, Tạ Ý Phong đột nhiên lên tiếng gọi: “Lan Tranh.”
Cả hai quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn ông. Cố Lan Tranh đối diện ánh mắt phức tạp của ông, trong đó pha trộn nhiều cảm xúc: day dứt, hoài niệm, tiếc nuối, và cả vẻ như đang nhìn một ai khác qua cô.
Tạ Ý Phong im lặng hồi lâu, cân nhắc kỹ lưỡng, rồi chậm rãi lên tiếng: “Mẹ của cháu… những năm qua bà ấy sống tốt chứ?”
Cố Lan Tranh nhìn ông một lúc, suy nghĩ, rồi bình thản đáp: “Có lẽ là tốt. Trước tận thế, bà ấy luôn là người nắm quyền thực sự trong nhà họ Cố, phần lớn cổ phần của nhà họ Hứa cũng nằm trong tay bà ấy.”
“Ừ, đó là thứ bà ấy luôn theo đuổi. Vì điều đó, bà ấy có thể từ bỏ tất cả những gì có thể cản bước chân mình.” Tạ Ý Phong cười khổ. Đôi mắt đầy nếp nhăn thoáng ánh lên sự cay đắng và lấp lánh giọt lệ mơ hồ. Ông lẩm bẩm như nói với chính mình: “Đối với bà ấy, có lẽ đây là con đường đúng đắn nhất.”
Tạ Ý Chi thở dài, vỗ nhẹ lên vai Cố Lan Tranh như muốn an ủi, nhưng ông không nói gì thêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play