Tôi là mèo của em.
Một người đàn ông anh tuấn lại nói ra lời như vậy, cư nhiên làm Dịch Liêm cảm thấy có chút manh, đôi mắt nhiễm vài phần ý cười.
“Tôi nuôi không nổi.”
"Tôi không quý giá đâu, em có thể bớt lo tôi rất tri kỷ, tỷ như sẽ lái xe đưa chủ nhân về nhà." Cái từ "Chủ nhân" có chút phiêu phiêu a, cư nhiên có chút lấy lòng, Nguỵ Vũ xuống xe, lấy đồ trong tay Dịch Liêm để ra băng ghế sau, đem y đẩy lên ghế phó lái.
Nhìn Dịch Liêm biểu tình nhàn nhạt, nhưng vẫn thắt đai an toàn, trong lòng hắn mỹ mãn khởi động xe, tiếng động cơ xe thể thao rầm rú, hoá thành một tia chớp đen, biến mất trên đường.
Chỉ là hai người không biết ở chỗ ngã rẽ, có người đang đứng ở đó, trên tay cầm chiếc điện thoại màu trắng, siết chặt lại.
Tốc độ của xe thể thao phi thường nhanh, một đường đèn giao thông màu xanh như là vì họ mà bật, một đường thông suốt liền rất nhanh trở lại khu dân cư cũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT