Ánh sáng của đèn chiếu đến, xua tan màn đen u ám trong phòng, màu vàng của đèn làm không khí trong phòng ấm lên, rốt cuộc cũng nhìn rõ gương mặt của hắn, gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan thâm thuý, khoé miệng nở một nụ cười nhạt, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn người đang cưỡi lên người mình.
Cúp vàng óng ánh bị Dịch Liêm coi như vũ khí, nếu người đàn ông này có ý đồ xấu, y sẽ không chút do dự đập hắn vỡ đầu chảy máu, hừ, đừng tường rằng có giọng nói làm tim y đập loạn là có thể khiến y hạ thấp cảnh giác.
"Tôi không nghĩ sẽ cùng anh nói những lời vô nghĩa, đem mèo của tôi đưa ra đây." Y xác định quả thực mèo con không có ở trong phòng, bằng không thời điểm khi y mở cửa ra thì nó sẽ như mọi ngày chạy ra đón y, dùng cặp mắt sạch sẽ lỗng lẫy như lưu ly châu ngọc nhìn y.
Nguỵ Vũ nhì ánh mắt Dịch Liêm, lại lộ ra một mạt ý cười, giờ phút này đôi mắt kia không có đong đầy ý cười như ngày thường, mà chỉ có sự lạnh lùng cùng với tức giận.
Y dám khẳng định chính mình có chút manh động, hoặc là không thể giải thích rõ mèo con đi đâu, Dịch Liêm cầm "Hung khí" trong tay sẽ không do dự đập lên mặt hoặc trên trán hắn.
Ngẫm lại cảm thấy đau quá...…
Đôi tay bị đặt lên tường, làm ra bộ dáng đầu hàng, thân thể thả lỏng lại, tỏ ra bản thân vô hại, Nguỵ Vũ nói: “Tôi vừa mới nói, tôi chính là con mèo mà em nuôi.....”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play