Qua một bữa cơm, trong lòng Dịch Liêm đã xác định suy nghĩ của mình về Nguỵ Vũ, nhưng xác định hắn là người trong lòng là một chuyện, còn người ăn vạ tỏng nhà y lại là chuyện khác.
Tắm rửa thoải mái xong rồi đi ra, nhìn đôi chân dài đang gác trên sô pha xem TV, Dịch Liêm nhẹ nhàng nhướng mày.
“Anh sao lại còn ở đây?”
"Tôi là mèo mà em nuôi, đương nhiên là chủ nhân ở đâu, thì tôi phải ở đó." Nguỵ Vũ nhìn người mới vừa tắm xong trên người vẫn còn hơi nước, nói đi nói lại thì quả thật không biết xấu hổ.
Nói đến da mặt dày không biết xấu hổ thì Phụng Nghị cũng không phải dạng vừa a!!
Dịch Liêm híp mắt đánh giá hắn, đem khăn lông trong tay tuỳ tiện để lên sô pha, hướng Nguỵ Vũ đi tới, cúi người, tay đặt lên lưng ghế, nhìn hắn từ trên cao.
"Đã ăn cơm của tôi, còn không chịu đi, Nguỵ tiên sinh, chẳng lẽ còn muốn ngủ trên giường của tôi?!" Đôi mắt phím hồng làm cho đôi mắt đào hoa của y càng thêm câu nhân, đôi môi đạm sắc hơi cong lên, mỹ nhân da trắng như bạch ngọc, trên người tràn ngập hương thơm, quyến rũ vô cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT