5.

Lẽ nào hôm nay là ngày mất của tôi? Tôi không khỏi hối hận vì đã cá cược với Tống Kim Thủy và tôi cảm thấy rất tuyệt vọng. Người đầu bếp bước tới gần tôi, giơ con d.a.o sắc nhọn lên cao, định đ.â.m thì đột nhiên nó bị kẹt ngay giữa không trung, hồi lâu không nhúc nhích được. Hắn ta bối rối, định dùng dao đâm mấy lần nhưng luôn dừng lại ở thời khắc cuối cùng, vẻ mặt cũng không ngừng thay đổi, cuối cùng lại xua tay:

 “Tôi không tìm được chỗ để đâm.”

Lão Phương vô cùng kinh ngạc hỏi: “Làm sao có thể? Cậu ta không có tội lỗi gì sao? Cậu ta còn có thể là thánh nhân?”

Tôi cười khổ, chuyện của tôi mà tôi còn không rõ nữa sao? Tôi không dám nói tôi là người xấu, nhưng tôi cũng có làm vài việc xấu, làm sao có thể không phạm tội. 

Đầu bếp trầm ngâm một lát: “Trừ thánh nhân ra, còn có một khả năng khác…”

Một người phục vụ không nhịn được hỏi: “Cậu nói cậu ta… còn chưa đến lúc phải c.h..ết? Vậy cậu ta làm sao vào được đây?”

Lão Phương đột nhiên hỏi tôi: “Cậu nói cậu chưa từng ăn thịt Cừu sao?”

Nhìn thấy nhóm người trước mặt, chẳng biết là người hay ma đột nhiên dễ nói chuyện, trong lòng tôi bắt đầu có hi vọng, vội vàng kể lại câu chuyện của thầy bói nói với gia đình tôi.

“Đây là năm nào? Cậu sinh năm bao nhiêu?” Lão Phương hỏi tôi.

 “Năm nay là 2015, tôi sinh năm 1991.” Tôi thành thật trả lời.

“Năm con Cừu! Cậu ta là cừu! Là một con cừu!”

 Mọi người đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ngạc nhiên. Nếu một con cừu bước vào nhà hàng thịt Cừu thì gần như không thể sống sót bước ra ngoài. Nhưng khi tới miền Tây sống, tôi treo đầu Cừu mà thứ tôi bán không bao giờ là thịt cừu. Lão Phương hưng phấn chạy tới, không để ý đến vết thương và m.á.u trên tay, nắm chặt lấy áo tôi:

 “Cậu trai trẻ, giúp tôi một việc! Hãy nói với con trai tôi rằng tiền được giấu trên sàn thư phòng…”

Vài người phục vụ tiến tới và kéo lão Phương đang phấn khích kia ra xa tôi. Một người trong số họ ra hiệu “Làm ơn” với tôi. 

“Nào, hãy ra khỏi đây. Đây không phải nơi cậu nên ở.”

Trong khi tôi đang do dự thì người đàn ông đó đã tiến về phía tôi, tôi nhìn theo và thấy tất cả các vị khách trong cửa hàng đều đang nhìn tôi với ánh nhìn đầy phấn khích, cứ như thể họ sẵn sàng lao tới giống lão Phương vừa rồi vậy. Tôi rùng mình, mở cửa rồi bước ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, một cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào cơ thể tôi. Khiến tôi khoanh tay run rẩy, đột nhiên mắt tôi mờ đi, chợt có người vỗ nhẹ vào vai tôi.

 “Cậu trai trẻ, tôi thấy cậu lạnh quá, vào nhà sưởi ấm đi.”

Tôi sững người một lúc rồi cố gắng định thần lại, nhìn quanh có nhà hàng thịt Cừu nào khác nữa không? Rõ ràng tôi đang ở cổng trạm Đông Bắc Kinh, phía sau là là một nhà ăn đơn giản và người chủ đang mở cửa chờ tôi bước vào.

 

Ga Đông Bắc Kinh khá cũ, xung quanh rất ít siêu thị và cửa hàng tiện lợi, quán ăn  kiểu cổ này là nơi cung cấp duy nhất. Tôi “cảm ơn” lòng tốt của người chủ quán rồi bước vào. Máy sưởi bật mở, hơi nóng bắt đầu bao quanh tôi, giúp xua đi cái lạnh. Để tỏ lòng biết ơn, tôi mua bao thuốc lá và một thùng mì ăn liền, ngâm mì vào nước nóng mua từ cửa hàng rồi đứng trước quầy ăn. Ăn xong bát mì nóng hổi, tôi như sống lại, trong đầu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Có phải là sự tưởng tượng của tôi, hay tôi thực sự đang gặp ác mộng?

Chủ quán mỉm cười trò chuyện với tôi: “Mặc dù điều kiện ở quán của tôi rất kém, nhưng nếu không có quán của tôi thì hành khách thậm chí còn không được ăn mì gói.” 

Tôi cảm động vô cùng: “Anh ở đây được bao lâu rồi?”

Người chủ cửa hàng vui vẻ nói: "Hẳn là đã hai mươi ba mươi năm trước, nơi này trước đây gọi là ga Đông Kiều. À, cậu là người ở đâu vậy?”

Tôi cười ngượng nghịu rồi lấy tấm vé ra đưa cho anh ấy, khiến chủ quán cũng sửng sốt: “Cậu thật sự…  thú vị đó.”

Điều anh ấy thực sự muốn nói với tôi là hãy cố gắng ăn cho no, rồi quay về nhà. Tôi cười khổ, sau đó giả vờ thản nhiên hỏi: “Anh đã từng nghe nói đến hướng Tây chưa?”

Vẻ mặt của anh chủ tiệm dường như đã thay đổi, nhưng trong chốc lát lại khôi phục như cũ giống như tôi bị ảo giác: “Tôi chưa từng nghe nói đến, đây có phải là cửa hàng bán quan tài không? Cậu phải đến Cầu Ngựa Con để tìm nó."

Hãy quên mọi chuyện đi, có lẽ đó chỉ là một cơn ác mộng thôi. Ăn xong mì, tôi không còn hứng thú phải hoàn thành việc đặt cược nữa, tôi mua vé về Tây Bắc Kinh rồi rời khỏi đây.

Khi tôi đang làm thủ tục nhận vé, nhân viên nhà ga đột nhiên chỉ vào tay tôi và hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Tôi sững sờ nhìn xuống, trên cổ tay áo sơ mi màu xanh nhạt của tôi có một vết m.á.u đỏ tươi. Dấu vân tay khá mảnh, như thể được in bằng xương bàn tay. Tôi lập tức nghĩ đến cảnh lão Phương tóm lấy tôi.

Tôi lảng tránh rồi trả lời qua loa vài câu với nhân viên rồi lên xe: “Tôi chỉ bị chảy máu mũi thôi…” 

Đây không phải ác mộng, mà nó thực sự đã xảy ra! Khi về nhà tôi vẫn còn bàng hoàng và mất ngủ cả đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play