4.
“Ông có ý gì?” Tôi bắt đầu choáng váng.
Lão Phương vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc đó, chậm rãi nói: “Đời người có ai mà chưa từng làm sai điều gì, cuối cùng vẫn phải có lời giải thích. Giống như thịt Cừu luộc, cho nước vào nồi thì sạch nhưng sau vài lần tráng qua, nồi nước trở nên đục ngầu.”
Nghe ông lão giải thích hồi lâu, tôi có chút mất kiên nhẫn, cau mày hỏi: “Tôi vẫn chưa hiểu, ý của ông là sao?”
Lão Phương dùng đũa chỉ vào nồi: “Nhìn kĩ.”
Tôi theo động tác của ông, đột nhiên có một thứ đập ngay vào mắt tôi, tôi hít một hơi dài. Kia là một bàn khách bên cạnh đang ăn lẩu sôi nổi, hình như không có chuyện gì. Tuy nhiên, nếu nhìn kĩ có thể thấy vẻ mặt của vị khách tỏ ra không mấy vui vẻ khi nếm thử món ăn. Thay vào đó, mỗi miếng thịt họ ăn vào, họ đều có vẻ đau đớn và khó chịu, như thể họ đang không ăn thịt Cừu mà là cục than nóng đỏ.
Vì đứng quá gần nên tôi có thể ngửi thấy mùi m..á.u phát ra từ mùi thơm của thịt. Nhìn kĩ, có một vũng m.á..u chảy ra từ phía chân vị khách, vẫn đang nhỏ giọt.
Tôi cố nhịn sự muốn thoát ra khỏi đây của mình, run run hỏi: “ Ông Phương, chuyện gì vậy?”
Lão Phương không trả lời, chỉ giơ đũa gắp từng miếng thịt Cừu, mỗi lần cắn một miếng thì lẩm bẩm vài câu:
“Năm bảy tuổi, dùng súng cao su bắn rơi một tổ chim trên cây và g..iế.t ch..ế.t ba con gà con. Năm mười một tuổi, làm thủng lốp xe đạp khiến chủ xe bị ngã gãy http://xn--x-ora.xn--jia.ng/… Khi hai mươi ba tuổi, tham gia một cuộc họp phê bình. Ba mươi tư tuổi, trộm thép trong nhà máy. Năm mươi hai tuổi, làm bị thương một người qua đường và bỏ trốn.”
Ông lão vừa ăn vừa nói, phải mất một lúc mới ăn hết những lát thịt trong nồi. Nồi súp vốn trong suốt đã có vết trắng đục ngầu. Ông lão ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn tôi:
“Thịt này là của tôi, tôi ăn xong rồi. Còn của cậu thì sao? Cuộc đời của cậu có đủ hồn nhiên không?”
Mùi m.á.u xộc vào mũi tôi càng lúc càng nồng, không còn phát ra từ bàn bên nữa. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, tôi run rẩy cúi xuống gầm bàn – cánh tay trái giấu dưới gầm bàn của ông lão đối diện đã rỉ m.á.u, thậm chí xương cánh tay trắng cũng có thể nhìn thấy.
“Thịt này là của tôi” Nghĩ tới lời ông lão vừa nói, tôi không thể tin được nhìn ông: “Trong nồi này là cái gì?”
Ông Phương thở dài: “Thật là có tội, trước khi đầu thai, phải thật sạch sẽ rồi mới rời đi, phải không?”
Đầu thai? Tôi sợ đến mức đứng dậy và thậm chí còn hất chiếc ghế phía sau xuống đất. Nhìn quanh, tôi thấy “Nhà Hàng Hướng Tây” vui vẻ hòa thuận trước kia đã thay đổi diện mạo. Nồng nặc mùi m.á.u tanh cực kì hăng, che khuất cả mùi thơm của thịt. Trong phòng, tất cả vị khách đều lộ ra vẻ mặt cay đắng cùng đau đớn, trên người bọn họ đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ. Những dòng m.á.u chảy ra từ cơ thể họ rơi xuống, tạo thành dòng, tích tụ thành một vũng trên mặt đất, thấm ướt đế giày của tôi.
Vị khách nghiêm trọng nhất đã gục trên bàn, không thể cử động, trên người đã không còn máu thịt, phần lớn bộ xương đều lộ ra ngoài. Nhưng hắn vẫn duỗi xương ngón tay còn vương vài mảng thịt vụn, lấy trong nồi ra một nắm lát thịt nhét vào miệng. Vừa nuốt vào, những lát thịt đó đã rỉ ra từ khoang xương, lộ ra ngoài.
Lão Phương thản nhiên nói: “Đừng nhìn, cho đến khi chạm tới xư..http://xn--jia.ng/ bên trong, hắn sẽ không dừng lại. Tội ác ghê gớm như vậy, ai có thể bênh hắn.”
Nhà Hàng Hướng Tây này nấu thịt Vừu gì chứ? Rõ ràng đó là một sự tra tấn đối với con người. Vài người phục vụ không biết từ đâu xuất hiện mà mơ hồ vây quanh tôi. Một đầu bếp mặc áo khoác trắng cầm dao đi tới, nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới như đang tìm chỗ để dùng dao: “Cậu trai trẻ, đến lượt cậu rồi!”