3.

   

Tiếng ồn của pháo hoa ập tới, bao trọn tôi thật chặt, kéo tôi trở thành một phần trong cuộc vui nơi đây. Trong cửa hàng nhỏ chỉ có chưa đầy hai mươi cái bàn vuông, trên mỗi bàn đều có bếp đồng đốt than. Lúc này người người tấp nập, ai cũng đang ăn uống sôi nổi. 

Khá lắm, hèn gì tôi nghĩ tại sao không có ai trên đường, thì ra đều ở trong quán này ăn sao? Tôi còn chưa kịp phản ứng thì người phục vụ mặc áo quan đã ra tới cửa: “ Bạn đi mấy người?”

“Chỉ một mình tôi.” Tôi vô thức trả lời anh ta.

Người phục vụ khẽ gật đầu, quay người lại hô to: “Một vị thánh nhân.” 

 Tôi không khỏi cau mày: “Thánh nhân? Sao nghe khó hiểu thế? Các người gọi khách như vậy à? Còn có người chết ư?”

Lời vừa dứt, động tác của người phục vụ đột nhiên dừng lại, cả người như đông cứng, ánh mắt trở nên có chút xa lạ. Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, khiến tôi không khỏi sợ hãi, khóe miệng của anh, trông có chút kỳ quái. Ngay cả người phục vụ khác cách đó không xa cũng quay lại nhìn tôi, điều này khiến tôi càng thêm khó chịu. 

Bấy giờ, bên cạnh tôi vang lên một tiếng cười sảng khoái: “Hahaha cậu hẳn là một người xa lạ. Trước lạ sau quen, cậu trai trẻ, cậu đây là lần đầu tới phải không, không thể làm quen ngay được đúng không?”

Với tiếng cười này, động tắc cứng ngắc của người phục vụ đột nhiên trở nên uyển chuyển, cúi người rồi cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra. Tôi quay đầu lại, ngồi cạnh cửa là một lão già mặc chiếc áo khoác quân đội dày dặn, nom chừng sáu mươi tuổi. Dáng người lão vạm vỡ, có vẻ rất rắn chắc.

Lão ta vẫy tay với tôi: “Ngày nào tôi cũng ăn thịt Cừu ở đây, đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu. Chúng ta kết bạn nhé, tôi đãi cậu bữa này.” 

Còn có điều tốt như vậy sao? Tôi ngồi xuống không chút do dự: “ Thưa ông, ông đừng tức giận. Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ, lát nữa tôi có thể mang hóa đơn về được không?” 

Ông lão ngạc nhiên nhìn tôi, tỏ vẻ rất thích thú: “Cậu trai trẻ thật thú vị, không sao cả!” 

Tôi mỉm cười, yêu cầu người phục vụ dọn bát đĩa rồi hướng sự chú ý vào chiếc bếp đồng trước mặt. Than củi nóng đỏ tỏa nhiệt trong túi mật đồng, nồi nước ngoài túi mật được đun sôi, từng lát hành và gừng lên xuống trên làn nước trong vắt. Tôi thích thú nhúng đũa vào nồi rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm: 

“Nước thường phải không?”

Ông lão xua tay: “Chỉ có nước súp trong mới làm nổi bật độ tươi của thịt Cừu. Cậu đây là lần đầu ăn thịt Cừu sao?” 

 Tôi gật đầu: “Cả đời tôi chưa bao giờ ăn một miếng thịt cừu nào cả.” 

Lão cười nhạt: “ Vậy cậu cả đời thật uổng phí. Nhưng cũng thật may mắn, cậu cuối cùng cũng có thể kết thúc sự hối hận này.” 

Tại sao tôi lại nói như thể đây là bữa ăn cuối cùng của mình, tôi xấu hổ không dám nói ra nên chỉ lẩm bẩm trong lòng. Thịt cừu chưa được phục vụ, người ta nói nhà bếp mới nấu chín. Trong lúc chờ lấy thịt, tôi cùng lão già bắt đầu trò chuyện. Ông lão họ Phương, là người Bắc Kinh, đã trải qua nhiều thế hệ, ông mở một cửa hàng nhỏ ở quận Tuyên Vũ. Ông nói với tôi về  món thịt cừu một cách rõ ràng, chi tiết khiến tôi nhất thời choáng váng. Trong lúc đang nói chuyện, người phục vụ mang đến một đĩa thịt thái lát màu trắng đỏ đặt lên bàn. Ông lão họ Phương bưng đĩa thịt lên và nói: 

“Món thịt cừu luộc này vừa trong vừa trắng. Trong bởi nồi súp trong, trắng bởi đĩa sứ trắng. Thịt cừu mới cắt, được bày lên đĩa từng miếng. Đĩa phải được giữ cho thẳng đứng, không bị lật. Khi miếng thịt cho vào nồi, cũng không được để lại một giọt máu nào.” 

 Nói xong, ông từ từ dựng đứng chiếc đĩa lên. Quả nhiên, miếng thịt cừu dính chặt vào đĩa, không hề rơi dù chỉ một mảnh thịt nhỏ. Ông lão lại dùng đũa gặp từng miếng thịt vào nồi. Thật kì lạ, chiếc đĩa vẫn trắng tinh, như chưa từng có miếng thịt nào trên đó. Những lát thịt được tráng qua nước sôi, chín ngay lập tức. Tôi đang định cầm đũa thì lão Phương ngăn tôi lại.

 

“Nhà Hàng Hướng Tây” khác với những nơi khác, ở đây có một quy định rất đặc biệt, Ông nhìn tôi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị: “Thịt cừu này thuần khiết, còn cậu thì sao? Cậu có vô tội không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play