Chương 2
Dưới ánh đèn đường, bức tường vàng lốm đốm những chỗ bong tróc, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ lớp gạch bên trong. Xung quanh là những ngôi nhà gỗ nhỏ đơn giản với dòng chữ vàng “Trạm Đông Bắc Kinh” trên mái nhà đang phản chiếu ánh sáng , nhìn thế nào cũng thật kỳ lạ. Điều đó thậm chí không phải là dấu hiệu của ánh sáng của đèn đường. Nếu không ngẩng lên và nhìn thấy ánh đèn phát ra từ khu trung tâm phía xa xa kia, tôi còn nghĩ mình đã du hành ngược thời gian về bốn mươi năm trước. Trung tâm thành phố Bắc Kinh ngày nay còn có một nơi như vậy sao?
Khuôn mặt của vài ba hành khách đi trong sân ga bị bóng tối che khuất, khó mà nhìn rõ. Bóng tối hòa lẫn với màn đêm, phân biệt được là một điều không thể. Vốn đã quen với nhịp sống của thành phố không bao giờ ngủ, với những ánh đèn rực rỡ chói lòa, đột nhiên phải đối mặt với bóng tối dày đặc như vậy, tôi thấy khó chịu. Nơi đây luôn cho tôi một cảm giác, dường như chúng không thuộc về nơi này, mà là một góc Bắc Kinh đã bị lãng quên khác.
Sau khi vội vã bước khỏi ga tàu, tôi bật điện thoại, tìm kiếm nhà hàng thịt Cừu gần đó, nhưng chỉ có vài ba quán, quán gần nhất cũng cách đó ít nhất là vài km.
Do dự hồi lâu, tôi chợt thấy một bóng người mơ hồ đang đứng bên bồn hoa cách đó không xa lắm, có vẻ đó là một ông lão.
“Ở đây bắt xe không tiện lắm, chúng ta phải đi bộ tới đó à?”
Đâu đó ở Bắc Kinh xa xôi, có những cửa hàng cũ thường không tìm thấy trên mạng, chỉ có dân bản địa mới biết. Những cửa hàng này thường phục vụ khách hàng từ các khu vực lân cận. Tôi như thấy được hi vọng, bước đi cũng trở nên nhanh hơn.
“Bác ơi, bác có biết quán thịt Cừu nào gần đây không?” Tôi hỏi nhưng không thấy ông trả lời, nên đi lại gần rồi lớn tiếng hỏi.
Đứng nhìn đường phố thưa thớt người, ông ấy hình như đang thất thần, không hề phản ứng với lời nói của tôi. Mãi cho tới khi tôi hỏi lại lần hai, ông mới chậm rãi ngẩng đầu, giương đôi mắt đờ đẫn lên, cuối cùng nhìn về phía tôi: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
“Thật kì lạ? Trên đường chỉ có hai người, không nói chuyện với bác thì tôi nói chuyện với ma à?”
Trên mặt bác ấy lộ ra vẻ kỳ quái, hình như có chút kích động, nhìn chung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu: “ Sao lại không có xe… Cậu trai trẻ. Mà vừa rồi cậu hỏi tôi cái gì thế?”
“Tôi hỏi bác có thể mua thịt cừu ở đâu, tôi muốn ăn một ít.”
Trời đã tối, tôi rõ ràng thấy một cảm giác mất kiên nhẫn đột nhiên dâng lên từ mắt ông. Ông lẩm bẩm: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc”.
Ông lại ngẩng đầu, lại nhìn đường phố, phát hiện trên đường chẳng có chiếc ô tô nào. Ông tức giận nói với tôi: “Đi về phía Tây Bắc, nó ở ngay lăng mộ Bát Vương”.
Tôi nhất thời bối rối, chuyện gì đang xảy ra với ông ta vậy? Nóng lòng không đợi được thì cũng không cần cáu gắt với tôi như vậy chứ? Tôi lúng túng cảm ơn rồi đi theo hướng ông ấy chỉ.
Đi được một đoạn dài, tôi vẫn mơ hồ nghe thấy giọng nói của ông ấy ở phía sau: “Chờ đợi thật chẳng dễ dàng…sao vẫn chưa có xe… không còn thời gian nữa rồi.”
Thật khó hiểu! Tôi chửi thầm rồi nhanh chóng bỏ đi khỏi ông lão này. Đi được một đoạn nữa, tôi ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ thịt. Đi theo mùi hương ấy, tôi nhấc chân thêm vài bước nữa, đã thấy một cửa hàng có treo đèn lồng. Mùi hương nồng nặc tỏa ra khắp phố, khiến người ta không khỏi chú ý tới. Trên cửa có viết “Nhà hàng Hướng Tây”. Nhìn dòng chữ tôi không thể nhịn được cười.
Tuy chưa từng ăn thịt Cừu nhưng tôi cũng nghe qua tên quán cũ “Thuận Tới Hướng Đông”, nhà hàng này là cố tình làm trái sao? Nhưng “ Hướng Tây…” cái tên này không mấy tốt lành, hàm ý có nghĩa “đi về hướng Tây”.
Quên đi, tôi không mấy quan tâm tới lời nói suông này. Tốt nhất là tôi mau nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình và hoàn thành việc đặt cược. Tôi mở cửa, bước vào trong.