Viên Vũ sắp thành thân.
Tin này trong nháy mắt đã lan truyền khắp thôn Ngọc Linh. Nếu trước đây có ai chưa biết Viên lão tam – Viên Vũ – là kẻ cứng đầu thế nào, thì sau này những chuyện hắn làm đã cho thấy rõ ràng. Đó là người ngay cả mặt mũi cha mẹ cũng không nể.
Chỉ là, một kẻ thô lỗ như vậy, ai lại chịu gả cho hắn? Chẳng lẽ hắn cưới một cô nương hay tiểu ca nhi vừa què vừa xấu xí?
Mang theo suy nghĩ này, không ít người trong thôn muốn đi thăm dò. Nhưng Viên Vũ suốt ngày làm việc trong sân, ai tới cũng đừng mong moi được tin gì từ hắn. Hơn nữa, hắn còn có mấy thanh đao sắc bén, khiến không ai dám tiếp cận. Dần dần, họ cũng thôi. Dù sao, đến ngày thành thân cũng có thể nhìn thấy mà.
Viên Vũ hiểu rõ suy nghĩ của đám người đó, liền dặn Thố Nhung chỉ được ở trong nhà.
Ban ngày, hắn không ra ngoài, chỉ dùng ít đồng lẻ nhờ người cùng thôn mua giúp vài thứ, có kẻ tọc mạch tìm hiểu thì biết đó là vải đỏ và kẹo cưới.
"Chậc, sao hắn keo thế? Không phải nói nhận được không ít bạc giải ngũ sao? Chút vải đỏ đó còn chẳng đủ may hỷ phục."
"Cưới một kẻ què mặt mày tàn tật, tiêu tiền làm gì. Tên Vũ này đúng là khôn khéo, chắc chừa tiền để mua ấm giường đấy!"
"Chứ sao nữa, lại còn giấu giếm không cho ai nhìn, ai thèm để ý ca nhi nhà hắn chứ!"
Sau vụ thu hoạch mùa thu, các hộ trong thôn cũng thảnh thơi hơn. Một số phụ nhân rảnh rỗi tụ tập ở đầu thôn bàn tán, miệng nói không ngừng nghỉ.
Những lời này cuối cùng cũng truyền tới tai Viên Vũ. Hắn ghi nhớ từng nhà một, đến lúc phát kẹo cưới liền gạch hết bọn họ ra.
Lễ thành thân trong thôn không quá long trọng, nhất là với một kẻ độc thân như Viên Vũ, càng không cần làm rình rang. Nhưng hắn vẫn mở hai bàn tiệc, mời đường cô đến nhà ngồi.
Mâm cỗ tuy đơn giản nhưng thịt cá không thiếu, trên bàn còn có nguyên con gà. Ngay cả rau xanh cũng được xào với dầu mỡ, ai cũng khó mà chê bai.
Viên Vũ quả thực không có bạc dư để may hỷ phục cho Thố Nhung, chỉ có thể mua một tấm vải đỏ, nhờ Viên Tú Anh may cho y một chiếc áo choàng.
Ngoài những người được mời vào bàn tiệc, những người khác chỉ có thể đứng ngoài hàng rào nhìn. Ban đầu không ai để ý, nhưng lúc thấy mâm cỗ đầy thịt, họ bắt đầu thèm thuồng.
Quả nhiên là nhà thợ săn, dầu mỡ thật dồi dào!
Viên Vũ không để ý đến những ánh mắt tham lam kia. Hắn vào trong dẫn Thố Nhung ra ngoài.
Vừa bước ra, Thố Nhung lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Cậu vẫn mặc bộ áo xanh nhạt nhưng bên ngoài khoác thêm áo choàng đỏ. Hai màu sắc tương phản, đáng ra sẽ trông kỳ lạ, nhưng trên người cậu lại hòa hợp vô cùng.
Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là dung mạo của cậu.
Què chân, mặt xấu? Bị mua về làm nô?
Rõ ràng là một tiểu công tử xinh đẹp tuyệt trần, tươi tắn vô cùng!
"Đây... đây là ca nhi nhà ai? Sao chưa từng thấy qua?"
"Nhìn dáng vẻ chắc từ trấn trên xuống? Trời ạ, đẹp quá!"
Thố Nhung không biết mọi người đang bàn tán gì. Cậu chỉ nhớ ân nhân dặn, cứ đứng im, không cần để ý người khác.
Cậu vui vẻ nắm lấy tay áo Viên Vũ. Dù ân nhân không vui khi thành thân với cậu, nhưng hôm nay hắn đã mặc áo dài sạch sẽ!
Viên Vũ lướt nhìn đám đông, nâng chén rượu lên, trầm giọng nói: "Đây là phu lang của ta – Thố Nhung. Mong bà con trong thôn đều nhận biết cậu ấy."
Người trong thôn cảm thấy câu này có chút kỳ lạ. Không nhận biết thì sao? Chẳng lẽ còn đánh giết gì nữa?
Thố Nhung đã biết "phu lang" nghĩa là người thân. Cậu lập tức gật đầu ngay. Cậu và ân nhân đã thành người một nhà!
Nói xong, Viên Vũ uống cạn chén rượu, bắt đầu phát kẹo cưới và hạt dưa. Người ngoài dù không được ăn cỗ nhưng cũng hiểu, ngay cả người nhà Viên gia còn không được ngồi bàn tiệc. Bọn họ được xem miễn phí đã là may mắn, giờ còn có kẹo, vậy là đủ lời rồi!
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ của thôn Ngọc Linh, xem náo nhiệt xong ai nấy cũng tản đi.
Viên Tú Anh giúp dọn dẹp xong cũng chuẩn bị về. Trước khi đi, nàng nhìn Thố Nhung, dặn dò: "Xem chừng con không phải người biết làm việc. Nhưng trong nhà, trượng phu có no đủ hay không, con phải chăm sóc hắn. Nếu không biết nấu ăn, có thể đến tìm đường cô."
Thố Nhung vội vàng gật đầu: "Con biết nhà đường cô ở đâu."
"Vậy thì tốt, ta đi đây." Viên Tú Anh chỉ cho rằng cậu nghe Viên Vũ nói nên không để tâm. Nhưng vừa xoay người, đã bị Viên Vũ nhét vào tay một gói đồ. "Đây là gì?"
Viên Vũ im lặng một lúc rồi cười nói: "Mấy thứ này đường cô mang về đi, xem như thêm chút dầu mỡ cho nhà mình."
"Không được đâu, hôm nay con đã tốn không ít. Sau này còn nhiều chỗ cần bạc, để dành mà ăn được thêm vài bữa đi!" Viên Tú Anh có chút động lòng.
Ở nông thôn, không như trên trấn, một năm có khi chẳng được ăn miếng thịt nào. Hôm nay có thịt, nhưng nàng không dám ăn nhiều.
Viên Vũ lắc đầu: "Đường cô đã giúp con, nên nhận lấy. Còn cậu ấy, cô không cần lo."
Thấy hắn kiên quyết, Viên Tú Anh không từ chối nữa, mỉm cười rời đi.
Viên Vũ nhìn cậu thanh niên xinh đẹp, mang theo khí chất quý phái đang đứng trước căn nhà tranh, nghĩ bụng: Sao có thể để cậu ấy ăn đồ người khác bỏ lại?
"Đói không?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Ừm, có chút đói. Nhưng mấy ngày trước ta ăn rất no, chính là rau ngươi vứt đi, rất ngon! Hôm nay có đói một chút cũng không sao." Thố Nhung ngoan ngoãn trả lời.
Viên Vũ sững sờ: “Mấy thứ đó toàn là rau dập nát, ngươi nấu lên ăn thật sao?”
Thố Nhung lắc đầu: "Thế nào là 'nấu'? Ta cứ ăn như vậy thôi, giòn giòn, ngọt ngọt."
Viên Vũ càng chắc chắn cậu là một tên ngốc. Nhưng nghĩ tới cảnh cậu ăn rau bỏ đi, hắn không thể dửng dưng.
Hắn kéo cậu vào bếp, mở tủ gỗ, chỉ vào bên trong: "Tất cả đều có thể ăn. Sau này đói thì ăn những thứ này."
"Ăn trực tiếp?" Thố Nhung nhìn hạt gạo trắng nõn, đôi mắt lấp lánh: "Có thể ăn luôn sao? Bảo sao mọi người các ngươi thích lương thực như vậy!"
Nói xong, cậu còn định lấy tay bốc ăn, Viên Vũ vội vàng nắm chặt cổ tay cậu ta, rồi lại hốt hoảng buông ra:
"Ý ta là bảo ngươi nấu lên ăn —— trách ta, sao lại quên mất ngươi là kẻ ngốc cơ chứ!"
Hắn chỉ tay sang bên cạnh:
"Đi đến nhà chính chờ đi."
Nói xong liền bắt đầu vo gạo nấu cơm.
Thố Nhung liền chạy ra ngoài chờ, cậu quan sát bốn phía căn nhà tranh này, so với hang thỏ của cậu thì thật sự rộng lớn quá nhiều, quá nhiều rồi. Nếu cậu biến thành thỏ mà nhảy nhót ở đây, chắc chắn sẽ lạc đường mất.
Cậu giống như một con bướm sặc sỡ, chạm vào bàn ghế gỗ, vỗ lên chiếc giường cứng rắn, hận không thể đặt chân lên mọi nơi, để lại dấu vết của mình.
Ánh mắt cậu đột nhiên rơi vào bộ quần áo đặt ở góc phòng, chắc là quần áo thay giặt của ân nhân. Chờ cậu ăn no, cậu sẽ giúp ân nhân giặt sạch quần áo, giặt thật sạch sẽ!
"Thố Nhung, ăn cơm."
"Đến ngay đây!"
Nhà tranh không lớn, bếp vừa nấu xong cơm vẫn còn bốc khói cay nồng, Viên Vũ liền mang thức ăn ra đặt lên bàn trong nhà chính, múc cho Thố Nhung một bát cháo đầy, đặc đến mức gần như không còn nước.
Trên bàn chỉ có hai món ăn, một đĩa rau xào dầu, một đĩa đậu ván xào thịt, cùng với mấy chiếc bánh dày.
Thố Nhung trợn tròn mắt, nước miếng suýt nữa tràn ra khỏi khóe miệng, cậu ngơ ngác hỏi:
"Các ngươi đều ăn ngon như thế này à?"
Thỏ bọn họ vào mùa thu đông chỉ có thể ăn lá khô, vậy mà con người lại có thể ăn ngon như thế này, quả nhiên báo ân là một quyết định đúng đắn!
Viên Vũ còn lo những món ăn này quá đơn giản, tiểu ca nhi này sẽ không thích, hắn khẽ ho một tiếng:
"Ăn đi."
"Đa tạ ân nhân!"
Thố Nhung lập tức bưng bát lên bắt đầu ăn, nhét đầy má phúng phính, mắt thì dán chặt vào đĩa rau xanh.
Viên Vũ liền gắp một ít cho vào bát cậu, còn gạt thịt ra khỏi đậu ván, đặt sang một bên chờ cậu ăn.
Chỉ là Thố Nhung lại không động đến chỗ thịt đó, chỉ chăm chú ăn rau.
"Ăn thịt đi." Viên Vũ nói.
"Thịt? Ta không thể ăn thịt..."
Thố Nhung vội vàng lắc đầu, thỏ bọn họ ăn thịt sẽ đau bụng, chỉ có thể ăn rau xanh.
Nhưng Viên Vũ lại tưởng cậu không dám ăn, dứt khoát gắp thịt vào bát cậu.
Thố Nhung bị mùi thịt thơm ngào ngạt làm cho chảy nước miếng, đũa cũng do dự mở ra khép vào, cậu nuốt nước bọt:
"Vậy…vậy ta nếm thử một chút?"
Sau đó liền nhanh chóng gắp miếng thịt cho vào miệng nhai, cậu không biết phải diễn tả hương vị thế nào, chỉ cảm thấy phần thịt trắng mềm mềm không ngấy, phần thịt đỏ hơi khó nhai nhưng cũng rất ngon!
"Ngon như rau xanh vậy!"
Đôi mắt cậu lập tức sáng rực lên, bắt đầu hô lớn:
"Ta có thể ăn ba bát lớn!"
...
"Không ăn nữa?"
Viên Vũ nhìn cái bát còn thừa lại của cậu, chỉ xem câu ba bát lớn kia như trò đùa.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn mới bắt đầu ăn.
Thố Nhung chống cằm nhìn hắn, cậu không thể nói rõ ân nhân rốt cuộc trông như thế nào, chỉ cảm thấy có mũi có mắt, chắc là rất tuấn tú.
Hơn nữa, hắn khác hẳn với những con thỏ mà cậu từng thấy trong tộc, mạnh mẽ, uy vũ, người không quen biết chắc sẽ thấy hắn rất đáng sợ. Nhưng trong mắt Thố Nhung, hắn là con người tốt bụng nhất.
Viên Vũ làm như không thấy ánh mắt của cậu, ăn hết thức ăn, thu dọn bát đũa rồi đặt vào bếp, quay lại dặn dò:
"Ta phải vào núi xem xét một chút, ngươi không có việc gì thì đừng chạy lung tung."
"Vậy để ta rửa bát cho!"
Thố Nhung xung phong nhận việc, đưa tay nhấc một cái đĩa lên, nhưng chưa kịp đặt vào nước thì đĩa đã theo tay cậu rơi xuống đất.
Một tiếng vỡ giòn tan vang lên trên nền đất bùn, mảnh vụn văng tứ tung, thảm đến mức không còn nguyên vẹn.
"Nó trơn quá, trượt mất rồi..."
Thố Nhung ngạc nhiên nhìn tay mình.
"...Ngươi ra ngoài nghỉ đi."
Viên Vũ ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ, thu dọn lại. Đồ đạc trong nhà hắn ít, lát nữa hắn sẽ dùng đất bùn gắn lại rồi tiếp tục dùng.
Thố Nhung hơi nhíu mày, không cam lòng:
"Đường cô bảo ta phải chăm sóc ngươi!"
Viên Vũ thấy vẻ mặt cậu không giống như đang nói đùa, liền uyển chuyển nói:
"Nhà ta chỉ có hai cái đĩa, hai cái bát, không đủ."
"Đủ! Ngươi còn có ta! Hai cái vừa vặn!"
Thố Nhung nghiêm túc chỉ vào hắn, rồi lại chỉ vào mình.
"Không đủ cho ngươi làm vỡ. Bây giờ hiểu chưa? Hiểu rồi thì im lặng ra ngoài đi."
Viên Vũ nhíu mày, thoạt nhìn có phần dữ tợn, giọng điệu tự nhiên cũng không dễ chịu gì.
Nếu là người khác, có khi còn phải uất ức một hồi. Nhưng người bị quát là Thố Nhung, cậu chỉ biết ân nhân nói gì thì làm nấy, lập tức ngoan ngoãn ra ngoài.
Những ngày gần đây trời bắt đầu nóng lên, Thố Nhung liền ngồi xổm dưới hàng rào, chọc chọc tổ kiến, thỉnh thoảng quan sát cái sân nhỏ, luôn nghĩ xem có thể giúp Viên Vũ làm gì.
Cậu có thể làm được rất nhiều việc, ví dụ như đuổi thú vào bẫy, giúp ân nhân giặt giũ nấu cơm, hoặc là... đi trồng trọt!
Những người khác trong thôn đều có ruộng, ân nhân cũng phải có!
"Ta phải vào núi, ngươi có muốn đi theo không?"
Thố Nhung vui mừng ngẩng đầu, vừa nãy còn nghiêm giọng quát cậu, giờ ân nhân lại dịu dàng mời cậu đi cùng!
_____________________________________________________
Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!