Việc gã thợ săn có muốn có người thân mới hay không, Thố Nhiễm không biết, nhưng nó dám chắc rằng, con thỏ ngốc Thố Nhung này thì muốn!
"Thật muốn bóc đầu ngươi ra xem bên trong có phải toàn cà rốt không!" Thố Nhiễm giận dữ, "Ngươi có phải ăn rau hỏng đến lú lẫn rồi không? Sao dám nghĩ đến chuyện nguy hiểm như vậy!"
Thố Nhung dùng bàn chân mềm mượt xoa đầu mình, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn nó đầy ấm ức: "Sao ngươi lại tức giận như vậy? Ta chỉ nghĩ rằng, có lẽ chúng ta có thể giúp hắn tìm một mối hôn nhân thôi. Thỏ Tam Thẩm nói, nam nhân nào cũng phải lập gia đình. Hắn không cần thân nhân của Viên Gia nữa, vậy nếu chúng ta giúp hắn thành thân, chẳng phải hắn sẽ có người thân mới sao?"
Thố Nhiễm lập tức cứng họng, nó còn tưởng…
Nó ho nhẹ một tiếng: "Con người kết hôn rất rắc rối, ngươi đừng có suy nghĩ lung tung, kẻo gây ra chuyện lớn đấy. Để ta điều tra trước đã!"
"Vậy được thôi." Thố Nhung vui vẻ đồng ý.
Nhưng thực ra, cậu không để lời đối phương vào lòng. Những loài vật có linh trí thì phải trả ơn, nếu không sẽ gặp bất lợi. Huống chi, ân tình này là do cậu tự quyết định phải báo đáp. Thố Nhiễm đã giúp cậu rất nhiều rồi, không thể cứ để đối phương bận tâm tiếp được.
Thố Nhiễm nhanh chóng nhảy đi, nó phải lén lút tìm hiểu xem con người kết thân như thế nào. Nếu có thể giúp Viên Vũ lấy được một cô nương, thì Thố Nhung sẽ không cần phải chạy xuống núi nữa.
Nhìn thấy nó nhảy đi, Thố Nhung lại chui vào ổ cỏ khô của mình, gặm mấy lá rau mà ân nhân ném cho. Đã mấy ngày trôi qua, chúng đã úa vàng, không còn tươi nữa, nhưng cậu vẫn không muốn lãng phí, nhét tất cả vào miệng, răng thỏ nhai lách cách.
No căng bụng, cậu mới luyến tiếc khép hờ mắt lại. Mặc dù thỏ không cần ngủ đông, nhưng mùa đông lại khiến nó lười biếng, chỉ muốn cuộn tròn lại ngủ nướng.
Ngay khi mí mắt sắp khép chặt, cậu chợt nhớ đến chuyện báo ân, lập tức mở to mắt, run rẩy bò dậy, nói lời tạm biệt với ổ cỏ của mình, lén lút nhảy vào trong thôn.
Vì màn kịch trong bữa tối của Viên Gia, chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của mọi nhà. Xen lẫn giữa những tiếng mắng chửi hay cười cợt, tiếng nhai cơm lại càng thêm giòn tan.
Thố Nhung trốn trong góc lắng nghe từng nhà một, quả nhiên đã nghe được một số thông tin hữu ích.
"Viên Gia làm vậy không đúng chút nào. Cô nương mà họ bắt hắn lấy, ta từng gặp rồi, người thì to như quả núi nhỏ, mặt mũi bóng nhẫy dầu mỡ, không ai chịu cưới... Vậy mà lại bị người Viên Gia để mắt tới."
"Chẳng phải là nhìn trúng nhà bố mẹ cô ta là đồ tể, lại có mười lạng bạc hồi môn sao!"
"Ta nói này, Văn Tiểu tử cũng nên tìm một người quản gia đi. Đừng nói gì khác, ít nhất cũng có người biết chăm sóc hắn. Sáng nay ta còn thấy hắn cởi trần vào rừng săn bắn..."
Biết chăm sóc sao?
Đôi mắt Thố Nhung sáng rực lên. Hóa ra ân nhân của cậu không cảm nhận được nóng lạnh, nhưng chuyện này nó biết mà!
Trời mưa thì tìm nơi trú, trời tuyết thì chui vào ổ cỏ, nó rất giỏi trong việc biết chăm sóc đấy!
Nhưng cậu phải làm sao mới có thể vào nhà ân nhân để chăm sóc hắn đây?
Tiếng trò chuyện bên tai vẫn chưa dứt, cậu tiếp tục vểnh tai lên lắng nghe.
"Ta nói chứ, dù có là tiểu ca nhi rơi từ trên trời xuống cũng còn tốt hơn cô nương mà Viên Gia chọn cho hắn. Dù sao cũng không phải họ hàng gần. Ta sẽ để ý giúp Tiểu Vũ, sao ngươi không nói gì vậy?"
"Bà tự quyết định đi, ta là nam nhân, nói mấy chuyện này làm gì!"
...
Một câu nói thức tỉnh kẻ trong mộng.
Thố Nhung hí hửng nhảy nhót rời đi.
cậu tuy không rơi từ trên trời xuống, nhưng cậu biết chăm sóc, biết yêu quý lương thực, lại rất thích con người. Chẳng phải nó là ứng cử viên tốt nhất sao?
Màn đêm buông xuống, Thố Nhung trở về ổ, bắt đầu chuẩn bị trở thành "tiểu ca nhi rơi từ trên trời xuống". Chỉ mong ân nhân đừng bị nó dọa sợ là được!
Sáng hôm sau.
Vì hôm qua Viên Vũ đã dọa cho Viên Gia một trận, không chỉ họ mà ngay cả người trong thôn cũng không dám tùy tiện đến trêu chọc hắn.
Nhân cơ hội này, hắn dậy từ sớm, đẩy xe gỗ mang hết số thú săn được lên trấn để bán.
Sáng sớm, Thố Nhung trong bộ y phục màu xanh nhạt đi qua đi lại trước hàng rào, thỉnh thoảng kiễng chân nhìn vào bên trong. Nhưng đôi mắt tròn xoe xinh đẹp nhìn mãi, vẫn không thấy ai xuất hiện.
Ân nhân quả là một người siêng năng, nhất định là ra ngoài kiếm bạc rồi. Chờ sau khi cậu và ân nhân trở thành người một nhà, nhất định cậu phải giúp hắn kiếm bạc!
Thố Nhung đợi mãi đến trưa. Cậu mệt mỏi dựa vào hàng rào ngủ gà ngủ gật, chợp mắt một lát lại vội vàng mở ra, sợ bỏ lỡ bóng dáng ân nhân.
"Ngươi là ai?"
Lần thứ n đếm được số lần cưỡng bách chính mình mở mắt ra, tầm nhìn bỗng bị một cái bóng che khuất, đồng thời một giọng nói trầm thấp, nguy hiểm vang lên.
Cậu lập tức tỉnh táo, lông trên người dựng đứng cả lên.
Nhìn rõ người trước mặt, cậu lập tức bật dậy khỏi mặt đất, vui sướng nhìn hắn, tha thiết gọi:
"Ân nhân..."
Nhìn thấy là một tiểu ca nhi xa lạ, lông mày Viên Vũ cau lại, giọng càng lạnh hơn:
"Ngươi không phải người thôn Ngọc Linh. Là Viên Gia phái ngươi đến? Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là... Ta tên là Thố Nhung, trong nhà không còn ai nữa, mới đến đây..."
Thố Nhung đổi giọng giữa chừng, nuốt lại lời muốn báo ơn.
Lỡ mà cậu nói ra mình là thỏ tinh, chẳng phải sẽ hù dọa ân nhân sao?
Ai mà tin trên đời này có yêu tinh chứ!
Viên Vũ đoán rằng cậu chắc là kẻ không còn người thân, muốn đến đây nương nhờ họ hàng, nhưng có lẽ đã đi nhầm chỗ, dù sao thì trong thôn Ngọc Linh cũng không thể có người thân nào của tiểu ca nhi mà xinh đẹp thế này.
Viên Vũ hiểu rõ mấy năm nay chiến sự mới lắng xuống, bên ngoài chắc chắn vẫn còn nhiều người lưu lạc như tiểu ca nhi này. Nhưng hắn là một người đàn ông thô kệch, đương nhiên không thể giữ cậu lại, nếu không sẽ làm hỏng danh tiếng của cậu .
"Ta có hai lượng bạc ở đây, ngươi cầm lấy rồi đi tìm thân nhân đi." Thấy cậu thực sự đáng thương, Viên Vũ vừa nói vừa móc ra số bạc vụn cuối cùng trong chiếc túi tiền rách bươm, đưa cho cậu: "Mau đi đi, bị người khác thấy sẽ không hay."
"Tại sao không hay? Ta không thể ở lại đây sao? Ta biết huynh không phải người xấu, ta chỉ muốn ở lại đây thôi, ta nghe các thím trong thôn nói huynh không có ai bên cạnh lo toan, nhưng ta biết mà! Huynh một mình, ta cũng một mình, chúng ta làm người thân chẳng phải tốt sao? Bọn họ đều nói ta ngốc, nhưng ta rất ngoan, huynh muốn ta làm gì, ta đều có thể làm!"
Bởi vì biết hắn không phải người xấu, Thố Nhung càng nói càng thấy ấm ức, mắt cậu đỏ hoe, đáng thương hỏi:
"Còn... còn lễ vật ta tặng huynh, huynh thực sự không thích sao? Sao huynh lại vứt hết đi vậy?"
Viên Vũ càng nghe càng thấy kỳ lạ, hắn nhíu mày đánh giá tiểu ca nhi trước mặt, dung mạo xinh đẹp, quần áo cũng không giống loại rách rưới của những kẻ bôn ba vất vả.
Nhưng có một điều hắn chắc chắn—tiểu ca này tám phần là đầu óc có bệnh, mà còn là bệnh khó chữa nhất—bệnh điên!
"Ta không có tiền, không nuôi nổi ngươi. Đi thẳng theo con đường nhỏ này, rồi rẽ phải, đó là nhà trưởng thôn, ngươi đến đó đi." Viên Vũ đã quen với cảnh sinh tử bên ngoài, tự nhiên hiểu rõ tiểu ca nhi này nếu không phải bất đắc dĩ, làm sao có thể cam tâm cầu hắn thu lưu.
Chỉ là hắn thực sự nghèo kiết xác, số bạc kiếm được từ việc bán con mồi trước đây cũng đã tiêu hết vào những chuyện khác, giờ chỉ còn lại hai lượng bạc vụn này.
Thố Nhung vội vàng nắm lấy ống tay áo của hắn, người đàn ông cường tráng này quả thực không biết lạnh là gì, hôm nay chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bàn tay cậu vừa chạm vào liền cảm nhận được hơi ấm.
Cậu nhanh chóng mở miệng:
"Ta không cần bạc, ta chỉ muốn đi theo huynh, cùng huynh thành thân—"
Câu này còn chưa nói hết, đã bị bàn tay đầy chai sạn của Viên Vũ bịt miệng lại. Đôi mắt tròn xoe trong suốt lập tức nhìn hắn, rồi theo ánh mắt hắn mà hướng về phía người phụ nữ đang đứng ở cửa.
Người phụ nữ đó trợn to mắt, ánh mắt hoang mang lướt qua biểu cảm của Viên Vũ, rồi dừng lại trên khuôn mặt của Thố Nhung—người đang bị hắn bịt miệng.
Tiểu ca nhi tuy ăn mặc giản dị, nhưng dung mạo rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, nhìn sang như thể còn mang theo chút ngờ vực.
"Đường cô." Viên Vũ âm thầm nghiến răng, bị người khác nhìn thấy hắn và tiểu ca này có cử chỉ thân mật, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ làm ô danh cậu mất. Hắn chỉ có thể cứng ngắc bổ sung: "Đầu óc cậu ta không được minh mẫn."
Sự bối rối trên mặt Viên Tú Anh vẫn chưa tan, nhưng khi nghe tiếng gọi này, lý trí của bà lập tức quay lại, ngay cả sự e dè cũng vơi đi ít nhiều. Bà khẽ ho một tiếng:
"Đường cô hiểu cả, vốn cũng định nói với ngươi chuyện này, nhưng thấy ngươi tự tìm được một người rồi, vậy thì... cũng được thôi!"
Tai Thố Nhung giật giật, đôi mắt lập tức sáng rực, cậu đẩy Viên Vũ ra, mặt mày rạng rỡ:
"Đường cô! Ta biết cô muốn tìm cho huynh ấy một người lo toan, ta có thể làm được!"
Tai cậu rất thính, ngay lập tức nghe ra đây chính là vị thím mà đêm đó cậu đã nghe lén bên tường.
Đường cô là người tốt, cậu đã làm theo hết những chủ ý của bà rồi!
"Chuyện này..." Bị cậu gọi một tiếng "Đường cô" đầy tự nhiên, Viên Tú Anh có chút lúng túng, bà nhìn sang Viên Vũ, thử khuyên nhủ:
"Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, ta thấy tiểu ca nhi này cũng thật lòng muốn chung sống với ngươi, hơn nữa các ngươi còn ôm nhau... Nếu để người khác biết thì không hay đâu."
Viên Vũ nhức đầu nhất chính là chuyện này.
Hắn vốn dĩ chỉ là một kẻ độc thân, một người ăn no, cả nhà không đói, cứ thế mà sống qua ngày.
Nhưng nếu mang theo một tiểu ca nhi như vậy bên mình, làm sao để cậu chịu nổi cuộc sống nghèo khổ này chứ?
"Phải phải, bị biết thì không hay..." Thố Nhung thấy hắn có vẻ dao động, lập tức lộ ra vẻ đáng thương, cầu xin:
"Xin huynh đó..."
Không báo ân thì trời sẽ phạt cậu mất.
Viên Tú Anh và Thố Nhung cùng nhìn hắn, Viên Vũ không vui nhíu mày, tiểu ca nhi này là một kẻ ngốc, đi dọc đường chắc chắn đã bị rất nhiều người thấy, nếu có người nhìn thấy cảnh này, hắn mà không cho một lời giải thích, e rằng tiểu ngốc này ra khỏi cửa cũng bị lão già nào đó bắt nạt mất.
Hắn cúi mắt nhìn Thố Nhung, tuy không biết cậu là người nhà ai, nhưng đã đến đây rồi, cũng không thể để cậu ra ngoài chịu khổ.
Huống chi, từng có người nói với hắn rằng, gặp nhau chính là duyên phận.
"Ngươi đừng có chạy loạn, xảy ra chuyện ta sẽ không quản ngươi nữa đâu." Viên Vũ trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Được được được!" Thố Nhung liên tục gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy lời hắn lạnh lùng chút nào.
Dù sao chỉ cần ân nhân đồng ý cho cậu ở lại, thì việc báo ân đã thành công một nửa rồi!
Cuối cùng, Viên Tú Anh cũng nở nụ cười:
"Ta dù sao cũng là đường cô của con, ta không nói nhiều nữa. Chỉ là con cũng nên làm một bữa tiệc nhỏ với tiểu ca nhi này, cậu ấy mới đến đây cũng nên để mọi người biết đến."
Ý của Viên Tú Anh rất khéo léo, tiểu ca nhi này trông đẹp đẽ như vậy, cả làng trên xóm dưới cũng khó mà tìm ra được người nào xinh xắn như thế. Nếu không sớm nói rõ đã thành thân, e là sẽ bị người khác nhòm ngó, bắt nạt.
Viên Vũ trầm mặc gật đầu, chuyện này quả thực cần làm.
Viên Tú Anh càng hài lòng hơn, quay sang nhìn Thố Nhung với ánh mắt trìu mến:
"Con tên là gì? Là tiểu ca nhi nhà ai vậy?"
"Ta tên là Thố Nhung, không phải người nhà ai cả—"
"Cậu ấy là thân thuộc của một huynh đệ đã hi sinh nơi chiến trường, đến nương nhờ ta."
Viên Vũ cắt ngang lời cậu, giọng điềm nhiên sắp đặt cho cậu một thân phận giả.
Thố Nhung không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu phối hợp.
_____________________________________________________
Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!