Cơn mưa đầu thu rả rích suốt đêm, cái lạnh thấm vào da thịt mọi người. Thế nhưng, chẳng ai trong làng bận tâm quay về nhà mặc thêm áo mà đều háo hức tụ tập xem náo nhiệt.

Trước một căn nhà tranh mới dựng, đông nghịt người đứng vây quanh. Trong sân, lớp đất bùn vẫn còn ướt, một người phụ nữ đang lăn lộn, khóc lóc ầm ĩ.

Bà ta mặc bộ vải thô màu nâu, vừa lăn qua lăn lại trên đất, vừa khóc vừa la, thỉnh thoảng còn rủa xả:

"Chẳng phải chỉ bảo mày cưới vợ thôi sao? Chẳng phải chỉ muốn mày đưa bạc cho đại ca đọc sách thôi sao? Mày rời nhà bao nhiêu năm, bạc kiếm được chẳng ít, vậy mà cha mẹ mày chẳng thấy một đồng! Đồ vô tâm! Đồ bất hiếu!"

"Tôi tạo nghiệt gì mà sinh ra thằng con bất hiếu thế này! Trời ơi là trời, sao ông không có mắt!"

Trần Lan Hương gào khóc như kẻ điên, vừa chửi vừa đập đất, nước bọt văng tung tóe. Cảnh tượng ấy lẽ ra phải khiến người khác xấu hổ, nhưng người trong cuộc lại chẳng hề bận tâm, thậm chí còn cười nhạt.

Viên Vũ – người đàn ông to cao, vạm vỡ – thoải mái ngồi dưới mái hiên, nhìn Trần Lan Hương diễn trò mà cười khẩy:

"Còn đặc sắc hơn cả tuồng trên trấn đấy! Diễn tiếp đi!"

Nghe vậy, Trần Lan Hương lập tức bật dậy, quẹt vội bùn đất trên tay vào quần áo, giận dữ chỉ tay vào hắn:

"Tao là mẹ ruột của mày! Lệnh cha mẹ, lời bà mối, mày còn dám không cưới?"

Nhà lão đồ tể làng bên muốn gả con gái lớn đi, chẳng những không đòi sính lễ mà còn biếu thêm mười lượng bạc để làm tiệc cưới!

Đối với dân làng, số tiền này không nhỏ. Ngay cả tiểu ca nhi - con trai nhà trưởng thôn năm trước bị ép làm thiếp trên trấn cũng chỉ được tám lượng bạc mà thôi!

Nghe đến đây, nụ cười nhạt trên môi Viên Vũ lập tức tắt ngấm. Hắn đứng dậy, bóng dáng to lớn khiến cả căn nhà tranh như thu nhỏ lại.

Mặt hắn sa sầm, hơi lạnh toát ra. Hắn rút con dao mổ lợn đang cắm trên đất, mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Trần Lan Hương:

"Bớt nói nhảm đi! Lúc tôi nhập ngũ, chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Từ đó về sau, tôi không còn liên quan gì đến nhà họ Viên! Lúc đó các người ép tôi đi chết, giờ lại muốn dây dưa? Mặt dày đến mức này sao?"

Dù gì bà ta cũng là mẹ ruột, là trưởng bối, những lời này không khỏi quá nặng nề, khiến không ít người đứng xem khó chịu.

"Tiểu tử, dù gì cũng là con cái, sao có thể nói với mẹ ruột như vậy chứ!"

"Bất hiếu như vậy, trời sẽ đánh chết ngươi!"

"Nếu không nhờ mẹ ngươi gửi ngươi đi lính, làm sao ngươi có ngày hôm nay? Nghe nói lính xuất ngũ sẽ được cấp bạc, ngươi cứ đưa hết cho cha mẹ ngươi đi, chuyện này coi như xong!"

Viên Vũ liếc nhìn kẻ nói lời mỉa mai, cười lạnh để lộ hàm răng trắng sắc:

"Nghe nói gia quyến của người chết trận được bồi thường nhiều hơn nữa đấy! Sao bà không đem bạc nhà mình đưa cho bố mẹ chồng tiêu đi? Đừng có đứng đây nói mấy lời đạo đức giả với tôi! Ai không sợ chết thì cứ nhào vô đây làm loạn!"

Hắn từng ra chiến trường, giết người không ít. Một lời nói sắc bén, thêm con dao mổ lợn trong tay, ai dám ở lại gây sự với hắn nữa?

Người đàn bà vừa châm chọc hắn vội kéo người nhà chạy mất, sợ hắn nổi điên vung dao lên thì tiêu đời.

Những người khác cũng cùng chung suy nghĩ, chỉ trong chốc lát, đám đông tan rã, chỉ còn lại người nhà họ Viên.

Trần Lan Hương kéo tay Viên Đại Tráng, ra hiệu bằng ánh mắt. Viên Đại Tráng, vốn nhút nhát, liền lên tiếng khuyên nhủ:

"Tam đệ, không phải cha muốn trách ngươi, nhưng ngươi làm thế là quá đáng rồi! Ngươi với đại ca, nhị ca là huynh đệ ruột thịt, sao có thể so đo tính toán chứ?"

Viên Vũ ghét nhất là nghe bọn họ lôi chuyện cũ ra lải nhải. Hắn vừa thấy ghê tởm, vừa muốn vung dao lên chém.

"Bớt nói mấy lời vô nghĩa đó đi! Nếu chọc tôi điên lên, chẳng ai có kết cục tốt đâu! Tôi từ đống xác chết bò ra, cái gọi là hiếu đạo ấy, trong mắt tôi chỉ là rác rưởi!"

Nói xong, hắn vung dao chỉ về phía cổng rào, gằn giọng quát:

"Cút hết!"

Viên Đại Tráng sợ đến mức suýt ngã, lập tức kéo cả nhà đi khỏi.

Thấy bọn họ rời đi, Viên Vũ mới rửa sạch dao mổ lợn, cất vào nhà, rồi lại ngồi trở lại dưới mái hiên, đôi mày rậm nhíu chặt, ánh mắt đầy uất hận.

Bốn năm trước, nhà họ Viên gặp khó khăn, đúng lúc đó chiến sự Đại Uyên căng thẳng, quan sai đến từng nhà bắt lính. Những gia đình có con trai đều phải gửi ít nhất hai người ra trận.

Viên Vũ bẩm sinh cao lớn, mới mười bốn tuổi đã vượt trội hơn hai ca ca. Hắn biết mẹ sinh hắn khó khăn, khiến sức khỏe tổn hại, không thể có thêm con.

Trần Lan Hương không ưa hắn là điều dễ hiểu, nhưng hắn không ngờ rằng ngay cả cha hắn, cũng đồng ý để hắn đi lính thay anh trai. Đáng lẽ suất đi lính thuộc về đại ca, nhưng Trần Lan Hương đã vay bạc đút lót quan sai để miễn quân dịch cho con trai trưởng.

Quá rõ ràng.

Năm mười bốn tuổi, hắn đã hiểu chuyện. Trước kia, hắn còn tự dối mình rằng vì có lỗi với mẹ khi sinh ra nên phải hiếu thuận. Nhưng từ sau sự việc đó, mọi ấm ức đều hóa thành hận thù.

Hắn cắn răng, nói lời đoạn tuyệt với gia đình, phẫn nộ bỏ đi. Dù có chết cũng coi như trả xong ân tình sinh dưỡng.

Nhưng giờ đây hắn còn sống, bình an trở về, không đời nào để bọn họ lợi dụng hắn thêm nữa, càng đừng mong ép hắn cưới người hắn không muốn!

“Con mẹ nó……”

Viên Vũ chửi một tiếng, trút hết bực tức trong lòng ra, đứng dậy phủi mông rồi quay về phòng. Nhìn bộ dụng cụ săn bắn được sắp xếp gọn gàng, hắn nghĩ rằng sau này sẽ lên núi săn thêm vài con mồi để kiếm thêm chút bạc.

Kẽo kẹt... kẽo kẹt...

Viên Vũ bỗng nghe thấy tiếng nhai rào rạo trên đống rơm. Hắn chỉ nghĩ đó là chuột thôi, dù sao thì chỗ này của hắn cũng nghèo rớt mùng tơi, chẳng có gì đáng ăn cả. Nhưng âm thanh đó ngày càng tiến lại gần, khiến hắn phải nheo mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng động.

Chỉ thấy một con thỏ nhỏ lông trắng mượt đang trợn đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn chằm chằm. Trên chân sau còn buộc một miếng vải rách xám xịt.

Viên Vũ và nó nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ ra con thỏ chưa bằng bàn tay này chính là con mà hắn từng cứu trên núi.

Hắn bước tới hai bước, vậy mà vẫn không dọa con thỏ chạy đi. Viên Vũ biết một số loài động vật có linh tính, liền nghĩ rằng con thỏ này đang xin hắn đồ ăn.

Hắn cau mày: “Tao ở đây còn chẳng có gì để ăn, hay là mày muốn làm món nhắm cho tao?”

Viên Vũ nhìn thấy con thỏ nhỏ ngơ ngác mấp máy miệng, như thể muốn nói gì đó.

Ý nghĩ ấy làm hắn giật mình, rồi ngay lập tức tự mắng bản thân mấy câu—thỏ thì biết nói cái quái gì chứ!

“Cút đi, ở đây chẳng có gì cho mày ăn…” Viên Vũ vừa nói vừa đi vào gian bếp nhỏ hẹp, lục lọi một chút rồi mang ra ít lá rau cho nó, “Ăn xong thì biến đi, để mấy người kia thấy là da mày cũng chẳng còn nguyên đâu, chắc chắn sẽ bị lột làm găng tay đấy.”

Con thỏ dường như thật sự hiểu hắn nói gì, khựng lại một chút, sau đó ngoạm lấy lá rau trong miệng rồi phóng vèo đi.

Con thỏ nhỏ ra sức chạy bốn chân, cuối cùng cũng dừng lại ở một khe núi. Nó gạt bỏ đám cành cây cỏ dại lộn xộn chắn trước cửa hang, lười biếng lăn vào bên trong, ôm lá rau trong tay, vừa ăn vừa chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng bỗng dưng, bên tai vang lên tiếng nói—

“Biết ngay là ngươi ở đây!”

“Đừng giả chết, ta biết ngươi lại xuống làng rồi!”

“Ngươi đúng là chẳng chịu nghe lời gì cả, chú bác đã nói không cho chúng ta xuống núi rồi mà! Nếu ngươi chia cho ta một ít rau, ta sẽ không mách lẻo đâu.”

Thố Nhung hờ hững mở mắt, lười biếng liếc nhìn một cái rồi lại nhắm lại. Ân nhân của nó còn chẳng có đồ ăn, vậy mà vẫn cho nó rau, nó tuyệt đối không chia cho con thỏ khác!

Dù có là bạn tốt cũng không được.

Vừa nhai vừa hỏi: “Thố Nhiễm, báo ân thì nên làm thế nào?”

Thố Nhiễm không so đo với nó, đắc ý nói: “Ta đã hỏi giúp ngươi rồi, Thố Tam Thẩm nói phải cho ân nhân thứ mà họ cần. Ân nhân của ngươi cần gì vậy?”

Câu hỏi này làm Thố Nhung khựng lại. Nó ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào lá rau trước mặt, rồi nhe răng cười toe toét: “Hắn không có gì để ăn, ta có thể cho hắn đồ ăn!”

“Đồ ăn bây giờ rất quý giá, chắc chắn hắn sẽ thích!” Thố Nhiễm vừa nói vừa đầy ngưỡng mộ.

Dù bọn chúng là thỏ có linh trí, cố gắng tu luyện thêm vài trăm năm nữa là có thể hoàn toàn hóa hình, nhưng thức ăn vẫn chẳng khác gì thỏ bình thường, phải tranh thủ thời gian kiếm đủ thức ăn, nếu không thì mùa đông sẽ rất khó khăn.

Nếu vì không đủ thức ăn mà phải ra ngoài kiếm ăn, nhỡ bị thú lớn cắn như Thố Nhung thì sao?

Nhưng nếu có thật nhiều, thật nhiều thức ăn, ân nhân của Thố Nhung nhất định sẽ rất vui.

Đôi mắt Thố Nhung lập tức mở to, hai tai dài phấn khích vẫy vẫy. Nó tuy chẳng có bản lĩnh gì, nhưng tìm thức ăn thì không thành vấn đề!

Nó nở nụ cười, đôi ria mép dài cũng hơi động đậy theo cử động của chiếc mũi: “Vậy ta sẽ tìm thật nhiều, thật nhiều thức ăn cho hắn! Hắn hình như vừa từ bên ngoài trở về, chẳng có ruộng nương gì cả, không thể thu hoạch được. Đến mùa gặt, ta sẽ đi nhặt mấy thứ còn sót lại!”

Thố Nhiễm lo lắng: “Ngươi có tìm được không? Lương thực rất quý giá đó! Thố Tam Thẩm nói chúng ta không được chạy ra ngoài, nếu bị con người bắt thì sẽ bị ăn thịt đấy!”

Thố Nhung vừa nhai vừa hừ hừ: “Ta sẽ không bị bắt đâu, lần trước đụng phải con lợn rừng thối tha đó là ngoài ý muốn, nhưng chẳng phải ta vẫn được ân nhân cứu sao!”

Thố Nhiễm không nói gì nữa. Nó biết vận khí của Thố Nhung tốt lắm, nơi nó tìm thức ăn chắc chắn sẽ có dư thừa, ổ của nó lúc nào cũng cực kỳ bí ẩn, ngay cả ân nhân mà nó gặp cũng hiền lành nữa!

Hai con thỏ nhỏ chụm lại nói chuyện. Chúng đều là thỏ hoang, Thố Nhiễm cũng không quen ở trong hang thỏ khác quá lâu, nói chuyện xong thì vội vàng rời đi, không quên dặn Thố Nhung phải cẩn thận với loài người.

Nếu bị bắt, chắc chắn sẽ bị ăn thịt!

Thố Nhung vừa nhai lá rau, vừa nghĩ rằng mình đã có kế hoạch rồi. Chờ đến lúc mùa thu hoạch bận rộn nhất, nó sẽ nhặt ít thức ăn mang đến cho ân nhân!

Ngày mùa thu hoạch.

Không khí buổi sáng sớm mang theo chút se lạnh, trong thôn Ngọc Linh, nhà nào nhà nấy đều tất bật ngoài đồng ruộng. Ngay cả những đứa trẻ ba tuổi cũng ngâm mình dưới vũng nước bắt cá nhỏ, nếu bắt được nhiều, có thể đem nấu canh, cũng coi như có thêm chút thức ăn mặn.

Giữa khung cảnh lao động nhộn nhịp ấy, một bóng dáng mảnh khảnh lại trông có phần lạc lõng.

Vì hàng rào sân được dựng bằng gỗ, nên chỉ cần nhìn qua những kẽ hở là có thể thấy rõ toàn bộ căn nhà tranh bên trong. Bóng dáng kia đang ngồi xổm bên hàng rào, dán mắt qua kẽ hở mà nhìn vào trong, trong lòng ôm chặt một bọc gì đó căng phồng, như thể chứa đựng một bảo vật quý giá.

Thố Nhung chờ mãi vẫn không thấy trong nhà có động tĩnh gì, liền hiểu ra hôm nay lại không thể gặp ân nhân rồi. Cậu vốn nghĩ rằng ân nhân không cần ra đồng làm việc thì chắc sẽ ở nhà chứ!

Cậu khẽ thở dài một hơi, thu ánh mắt khỏi kẽ hở, gương mặt tròn trịa, tinh xảo lộ ra vẻ thất vọng.

Khi đứng dậy, cậu không quên vỗ một cái lên cái đuôi tròn xoe trắng muốt vừa vô tình lộ ra vì tâm trạng dao động quá lớn.

Cậu cẩn thận đặt gói đồ bọc trong lá cây lớn trước cửa nhà. Bên trong là những thức ăn mà cậu tìm được suốt mấy ngày nay. Vì không thể hái trộm hoa màu trong ruộng, lại còn phải tránh thú dữ trên núi, số lượng đồ ăn kiếm được chẳng nhiều nhặn gì, chỉ hy vọng ân nhân không ghét bỏ.

Thố Nhung vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn chỗ thức ăn mà mình kiếm được, miệng còn khe khẽ ngâm nga một giai điệu vui vẻ. Nhưng đúng lúc đó, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng động, đôi tai khẽ giật giật, lập tức nấp vào chỗ kín.

“Mẹ, nếu bị thằng ba phát hiện thì sao đây?”

Thố Nhung lập tức nhận ra sự sợ hãi và chột dạ trong giọng điệu của người nói, cậu bèn vểnh tai lên nghe ngóng.

Trần Lan Hương đè thấp giọng chửi rủa: “Chúng ta chỉ lén lấy đi thôi, nó làm sao mà biết được? Cái thằng súc sinh đó dám không nghe lời mẹ ruột, vậy thì một đồng cũng đừng hòng có, cứ để nó chết đói đi!”

Trên mặt Viên Toàn hiện rõ vẻ lưỡng lự và sợ hãi. Cái hôm thằng ba cầm dao thực sự khiến hắn khiếp vía. Nếu lần này bị phát hiện là đến trộm bạc, không biết nó sẽ tức giận đến mức nào, lỡ đâu nó chém hắn một nhát thì sao?

Mẹ chỉ quan tâm đến anh cả, nhưng lại kéo hắn theo chịu chết!

Chết đói?!

Thố Nhung trừng lớn mắt, con người tốt như vậy làm sao có thể chết đói chứ?

Ân nhân của cậu tuy nghèo đến mức phải nằm ngủ trên chiếu cỏ, nhưng vẫn sẵn lòng chia lá rau cho cậu ăn. Thế mà mụ đàn bà độc ác này lại muốn để ân nhân cậu chết đói!

Cậu biết rất rõ cảm giác bị đói khát dày vò là như thế nào, nên tuyệt đối không thể để bọn chúng đạt được mục đích!

Thố Nhung nghiến răng, nhân lúc hai kẻ kia đang đẩy cửa, liền vận dụng yêu lực, vung thanh đao lớn trong nhà rơi ngay trước chân bọn chúng, suýt chút nữa đâm vào chân Trần Lan Hương.

Hai người lập tức hét lên hoảng loạn, kinh hãi nhìn nhau, sau đó bỏ chạy thục mạng.

Thố Nhung lau mồ hôi lạnh trên trán, tai và đuôi đều đã lộ ra ngoài. Cậu dốc hết chút sức lực cuối cùng để đặt lại thanh đao về chỗ cũ, còn cẩn thận đóng cửa như chưa từng có ai đến đây.

Cuối cùng, cậu mới trở về hình dạng thỏ, co rúm lại ở góc tường, chìm vào giấc ngủ sâu.

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play