Khách điếm Tường Vân lớn nhất trấn bây giờ vắng ngắt, hai người một cao một thấp đứng trước mặt chưởng quỹ đang ngủ gà ngủ gật, trên ống quần của cả hai nước bùn vẫn còn đang nhỏ giọt.
"Ông chủ, ở trọ!"
Tử Ngọc mệt mỏi gõ gõ lên mặt tủ, đầu phát nóng mà trên người vẫn thấy rét run từng đợt, nàng hận không thể ngâm mình trong thùng nước nóng ngay bây giờ.
"Mời khách quan lên lầu!". Chưởng quỹ mắt cũng không mở, thốt ra.
"Hai gian phòng thượng hạng, mỗi người hai phần nước nóng canh gừng, nhanh lên!".
Tử Ngọc không có khí lực nói thêm hai câu, sau đó ném cho chưởng quầy một thỏi bạc.
Tử Ngọc chỉ cảm giác trong miệng nóng lên, đầu óc choáng váng, nàng rất rõ bản thân đã bắt đầu phát sốt.
Sau khi xuyên vào cỗ thân thể này tới nay nàng chưa từng sinh bệnh, không nghĩ một khi bệnh tới sẽ nặng như thế.
Dọc theo đường đi nàng đã vụng trộm uống thuốc hai lần không thấy hiệu quả mà ngược lại bệnh càng ngày càng nghiêm trọng.
Rõ ràng bởi vì thân thể này vừa tới tháng lại mắc mưa nên hàn khí xâm nhập, nếu nàng không điều trị thật tốt rất dễ tạo thành mầm bệnh.
Chưởng quỹ thu được một thỏi bạc, hiệu suất làm việc cũng trở nên vô cùng nhanh chóng, lại còn chủ động hỏi hai người có cần mua y phục hay không.
Cả hai người nhìn toàn thân thật sự quá chật vật, trên mặt đất chỗ họ đứng đều bị làm bẩn một mảng lớn.
Đợi Tử Ngọc tắm nước nóng xong, sau khi thay y phục sạch, lau tóc khô ráo thì ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiểu công tử, ta đưa cơm đến cho ngươi."
Tử Ngọc cầm trường bào được đưa tới lúc trước mặc vào, mở cửa thấy Thiết Đản vui vẻ hẳn lên, khàn giọng nói.
"Vào đi!".
"Công tử, ngươi sinh bệnh! Hiện tại ta đi mời đại phu cho ngươi" Thiết Đản nghe thấy thanh âm của Tử Ngọc không đúng, có chút sốt ruột nói.
Hắn vẫn đang chờ để được cùng công tử trở về núi, công tử ngay cả người nhà cũng không biết ở nơi nào, hắn ngàn vạn lần cầu cho công tử đừng ngã bệnh ở nơi này.
"Không cần, ta có mang theo thuốc, ngươi đi mua một chiếc xe la, thuận tiện hỏi thăm tình huống bên ngoài một chút."
"Trong nhà xảy ra chuyện, ngày mai chúng ta lên đường về phủ Khánh Dương gấp."
Tử Ngọc xua tay cự tuyệt ý tốt của Thiết Đản, trong số thuốc nàng thu được có không ít viên thuốc trị được bệnh thường gặp này.
Chính nàng cũng hơi hiểu chút ít y thuật, uống chút thuốc ngủ một đêm, sau khi hạ sốt liền không có việc gì nữa.
Tử Ngọc đưa cho Thiết Đản một tờ ngân phiếu 50 lượng, sau khi tiễn người đi bèn đóng chặt cửa phòng, miễn cưỡng ăn một chén cháo, uống hai viên thuốc hạ sốt trị phong hàn vào .
Uống thêm một chén canh gừng nồng đậm, nàng trùm đầu ngủ thẳng đến nửa đêm cả người liền toát đầy mồ hôi, mới thấy tỉnh táo trở lại.
Tử Ngọc phủ thêm y phục tựa vào đầu giường, nghe được bên ngoài trời lại đổ mưa nhỏ tí tách, không khỏi có chút phát sầu.
Ngày hôm sau.
Tử Ngọc nằm trên xe la đắp chăn, lảo đảo nói với Thiết Đản đang đánh xe.
"Thiết thúc, số 15 đường Tử Hương, phủ Khánh Dương."
"Được, công tử nghỉ ngơi cho khỏe đi!".
Dọc theo đường đi đều là quan đạo, phải đi rất lâu mới tới.
Thiết Đản giơ roi, thúc xe la đi thật nhanh.
Đường trong trấn đều là đường đá, cho dù là mưa mấy ngày cũng không khó đi bằng đường bùn trên núi.
Sự giàu có và đông đúc của đồng bằng Giang phủ thoáng cái đã hiện rõ trên đường đi.
Trên đường đá vẫn có không ít đá vụn, quan phủ hàng năm đều phái lao dịch trông coi tu sửa, vì vậy dù trong lúc trời mưa cũng không trở ngại xe la thông hành.
Đường đầy bùn đất nhưng tốc độ của xe la qua lại cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
…
Đầu tháng bảy, một chiếc xe la đầy bụi bặm dừng lại ở số 15 phố Tử Hương, một vòng nhỏ người mua thịt kho đứng vây quanh trong sân ngay trước lối vào.
"Công tử, là nhà này sao?"
Thiết Đản nhíu mày nhìn tiểu viện, thấy nam nhân bán thịt kho đứng trong đám người trông không giống công tử chút nào.
"Đúng, nhà này, bọn họ sẽ giải tán nhanh thôi."