"Ngươi trước đem ngựa xe đậu ở một bên, đợi không có người rồi vào sân."

Tử Ngọc vén rèm, đứng ở trên xe la nhìn tiểu viện xa cách đã lâu, thật đúng là có chút nhớ nơi này, đặc biệt là lúc sinh bệnh.

"Ca... ca!"

Tiểu viện truyền đến một tiếng hét kinh ngạc, sau đó lập tức có một nhóm hài tử lao ra, nhanh chân cùng nhau leo lên xe la.

"Tiểu Lạc!"

"Ca...ca…ca, Tiểu Lạc rất nhớ ca ca nha!"

Tử Ngọc ôm lấy bánh bao nhỏ, cười hôn lên mặt hắn một cái, bánh bao nhỏ vui mừng cười khanh khách không ngừng lại được, đứa nhỏ vươn cổ thơm lại lên mặt nàng, phút chốc cả khuôn mặt vương đầy nước dãi.

"Thiếu gia đã trở lại!"

"Thiếu gia đã trở lại!"

Mọi người trong nhà đều vui sướng bước ra chào đón, Trần Đại ngừng bán thịt kho, thu dọn sạp hàng để đi nghênh đón Tử Ngọc.

"Thiếu gia, ngươi gầy đi rất nhiều, trên đường nhất định rất vất vả!". Trình Nguyên Cư lo lắng quan tâm nói.

"Khụ khụ, trên đường bị phong hàn nhẹ, không sao."

"Để ta giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này là Thiết thúc, sau này hắn sẽ sống cùng chúng ta."

"Chào Thiết thúc!"

Đám người cùng đồng loạt chào hỏi, giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp từ trước, Tử Ngọc nhìn về phía Hồng Phi Dương vẫn luôn tươi cười nhưng không lên tiếng.

Nhìn thấy hắn mỉm cười gật đầu, Tử Ngọc không khỏi giơ ngón tay cái lên với hắn, khiến hắn mừng đến mức gãi đầu vui vẻ.

Có người hỗ trợ dạy dỗ những hạ nhân này quả thật tốt hơn so với chính sách tự do buôn bán của nàng.

Bởi vì có thêm Thiết Đản, trong nhà tạm thời không có chỗ ở, Tử Ngọc đành phải an bài Tiểu Lạc về phòng mình, để Hồng Phi Dương và Thiết Đản ở chung một phòng.

Sau khi tắm rửa lại một phen, xong xuôi mới ngồi xuống, Tử Ngọc lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ trong bao quần áo, mở ra.

Lấy ra một quả cầu vàng to bằng quả mận, buộc bên hông Tiểu Lạc, trong lúc lắc lư phát ra những tiếng chuông thanh thúy.

Tiểu Lạc vui vẻ nhảy tới nhảy lui trong phòng chỉ để nghe tiếng chuông.

"Cám ơn ca ca, ta rất thích!"

Tử Ngọc liếc mắt nhìn ba hài tử đứng bên cạnh hâm mộ, vẫy tay với bọn họ.

"Tất cả lại đây!"

Tử Ngọc lấy ra hai quả cầu chạm rỗng bằng bạc cùng kiểu dáng, một đôi chuông bạc.

"Mọi người đều được đeo như nhau!"

"Tạ thiếu gia!"

Ba hài tử đồng loạt lên tiếng cảm ơn, hai nam hài khiêm nhường nhường cho Trình Nguyên Thục chọn trước.

Chỉ thấy nàng do dự tới do dự lui, cuối cùng chọn đôi chuông bạc duy nhất kia, ánh mắt háo hức lại nằm trên quả cầu bạc của Trình Nguyên Câu.

Tay cầm quả cầu bạc của Trình Nguyên Câu khựng lại một chút, liếc mắt nhìn Tử Ngọc ngồi phía trước, nhưng cuối cùng vẫn không đưa cho Trình Nguyên Thục.

Trần Đại bước ra khỏi hàng thi lễ với Tử Ngọc, nói.

"Thiếu gia, trong khoảng thời gian người vắng nhà, việc buôn bán thịt kho của chúng ta có thể kiếm được 500 văn mỗi ngày."

"Trong thời gian này, có người tới cửa muốn ăn trộm công thức của chúng ta nhưng đã bị Hồng đại ca đuổi đánh ra ngoài."

"Còn có người lấy 50 lượng bạc, muốn mua công thức của chúng ta nhưng ta không đồng ý."

"Các khoản chi tiêu hàng ngày trong nhà đều được ghi chép chi tiết, lát nữa ta sẽ sai người đưa tới cho thiếu gia."

Tử Ngọc liếc mắt nhìn mọi người trong phòng, từng người da dẻ đều hồng nhuận, tinh thần vui vẻ.

Ba tháng không gặp Tiểu Lạc đã cao lên một chút, khuôn mặt cũng trở nên mũm mĩm.

"Tốt lắm, các ngươi làm rất tốt!"

"Hồng Phi Dương, Trần Đại, Trần tẩu mỗi một người thưởng 5 lượng bạc, còn ba hài tử thưởng chung năm lượng bạc."

"Về công thức của thịt kho, Trần Đại ra ngoài nói với mọi người rằng chuẩn bị đổi chủ."

Tử Ngọc chỉ cho Tiểu Lạc vào trong phòng, bảo hắn đi lấy hộp đựng bạc vụn ra. Ba hài tử theo nàng tới cửa nhưng không dám đi vào.

"Thiếu gia, bán thịt kho kiếm được rất nhiều tiền, chúng ta không sợ mệt." Trần Đại liếc nhìn Trần tẩu đang lo lắng mà gấp đến độ mắt đỏ lên, vội nói.

"Không phải lo lắng, ta chuẩn bị đưa Tiểu Lạc rời khỏi nơi này, các ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play