Tử Ngọc đang ngâm mình trong nước nóng, theo dõi động tĩnh bên ngoài hài lòng gật đầu.

Nàng chính là muốn hạ nhân biết giữ kín miệng như vậy, nếu có kẻ dám tùy tiện nghị luận chuyện của chủ tử vậy thì cũng không cần phải giữ lại nữa.

Thời gian Tử Ngọc sửa soạn y phục tương đương với thời gian pha một chén trà, sau khi xong xuôi nàng đã mặc một thân y phục giống lúc trước, đi ra phía sau bức vách họa đang dựng trong phòng.

Nàng cầm theo một bao toàn y phục bẩn đã thay ra, mở cửa gỗ đưa cho Thiết Đản hai ngân lượng, nói.

"Đi tìm chủ nhà mua ít y phục sạch sau đó thay hết đồ bẩn thỉu trên người ngươi ra."

"Tạ công tử!"

Thiết Đản vốn tưởng rằng hắn sẽ luôn phải mặc y phục ướt, không nghĩ tới còn có phần của hắn, nội tâm lại nhiều hơn hai phần tôn kính đối với Tử Ngọc.

Chủ nhà bán cho hắn một bộ y phục cũ giá một lượng bạc, sau đó còn nhiệt tình mang đến cho hai người Tử Ngọc một bát mì nóng hổi bốc hơi nóng.

Bát mì thoạt nhìn không được ngon mắt nhưng đối với hai người đang vừa lạnh vừa đói bụng như bọn họ, thì một hơi đã nuốt sạch toàn bộ cả canh lẫn mì xuống bụng.

Thiết Đản còn gọi thêm một bát mì và bốn cái bánh bột ngô mới tạm lấp đầy được cái bụng không đáy kia.

Trong núi trời mưa nặng hạt, bầu trời tối đen nước mưa đổ ào ào, nước đọng rất nhanh liền tràn đến cửa nhà tranh.

Chủ nhà ngồi xổm ở cửa rầu rĩ nhìn mưa bụi, than thở nói.

Năm nay sao mưa nhiều như vậy, cứ cách hai ba ngày là lại một trận mưa to, ông trời còn để cho người ta sống hay không.

Tử Ngọc đã rời đi được hơn hai tháng, nàng nhớ rõ vào thời điểm nàng đi trước đấy không hề mưa a!

Tử Ngọc bĩu môi với Thiết Đản, Thiết Đản đặt thương sắt trong tay xuống, tiến lên ngồi xổm ở cửa cùng bắt chuyện với chủ nhà.

"Huynh đệ, chúng ta đến từ bên ngoài, muốn hỏi ngươi một chút, vừa rồi ngươi nói là mưa nhiều, đã có chuyện gì xảy ra!".

Chủ nhà liếc mắt nhìn Thiết Đản râu ria xồm xoàm, lập tức cảm thấy như tìm được tri âm, mở ra đề tài câu chuyện.

"Trên núi của chúng ta mỗi khi đến hai mùa xuân hạ đều mưa tương đối nhiều, nhưng năm nay quả thực nhiều hơn một chút."

"Cứ cách không quá hai ba ngày, trên núi sẽ lại có một trận mưa to, xui xẻo nhất là hoa màu trong ruộng, nhiều chỗ còn không thể có quả."

Tử Ngọc đứng một bên nghe được trong lòng không khỏi căng thẳng, nhiệt độ không khí phương bắc dị thường, nước mưa phương nam lại quá nhiều, rõ ràng điều này là không thích hợp a!

Đương kim hoàng thượng cũng đủ xui xẻo, quốc khố trống rỗng lại cộng thêm thời tiết khó lường, xem ra cuộc sống an ổn sẽ không còn được lâu dài.

Đêm đó, Tử Ngọc bỏ ra một lượng bạc bao thêm một gian nhà tranh khác, đóng cửa lại, tránh vào không gian sau đó ngủ một giấc ấm áp an ổn.

Sáng hôm sau mưa đã giảm bớt, Tử Ngọc và Thiết Đản đội nón mạng che lại tiếp tục lên đường.

Đi cùng bọn họ còn có hai người trước đó đã tá túc trong nhà tranh, bốn người không quen biết dọc theo đường đi đều không nói chuyện với nhau câu nào, tất cả đều vùi đầu đi đường.

Đường xuống núi trơn trượt ẩm ướt trở nên khó đi hơn, bốn người mặc dù chống cành cây hoặc gậy sắt nhưng đi vẫn rất chật vật.

Tử Ngọc trong số đó là trẻ tuổi nhất, bởi vì hành động bất tiện, vài lần mượn cơ hội để thuận tiện giải quyết phiền toái trên người nhưng cũng không thể thoát khỏi vận mệnh một người dính đầy bùn đất.

Năm ngày sau, Tử Ngọc sau khi trải qua trăm đắng nghìn cay mới lấy lại được tự do nhưng trông cả người chật vật không chịu nổi.

Mấy ngày liền mưa to liên tục, mặc dù giờ đã tạnh nhưng nước sông đã đục ngầu, nước sông Bách Lý lại chảy cuồn cuộn, rõ ràng mực nước đã dâng lên cao tới một mét.

Thị trấn bếp lửa.

Mặt trời sau nhiều ngày không thấy giờ lại chiếu những ánh nắng lên mặt đường ướt sũng, dân chúng liên tục làm ổ ở nhà mấy ngày liền giờ đây nhao nhao mở cửa để tản đi hơi ẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play