"Quản sự, sao ta không thấy trang chủ?" Đào Hoa thò đầu ra hỏi.

"Đào Hoa, Hương Thảo, các ngươi ở lại đây, chuẩn bị sẵn nước nóng và thức ăn. Hạnh Hoa, đi lấy nước rửa xe, Hồng Mai, mang cỏ khô đến cho la."

Thược Dược buộc vạt váy phía trước lên, bắt đầu sờ xương con la, âm thầm khóc ròng.

Nàng vốn là y nữ khám bệnh cho các quý nữ, sao lại lưu lạc đến mức phải khám bệnh cho súc vật, công tử thật là nhẫn tâm.

Tử Ngọc cảm nhận được mọi người đang bận rộn trong không gian, hài lòng gật đầu, đeo tay nải của mình lên, chống một cây thương sắt đuổi theo Thiết lão đầu.

Sau khi vượt qua một đỉnh núi, mưa nhỏ dày đặc biến thành mưa to, cũng may có hai gian nhà tranh xuất hiện.

"Công tử, đi tránh mưa đi! Mưa sẽ còn kéo dài." Thiết lão đầu chống cành cây, thở hổn hển nói.

"Đi thôi!"

Ống quần của Tử Ngọc vấy đầy bùn, đôi ủng nửa ống vừa ướt đẫm vừa nặng, mỗi bước đều có tiếng nước vang.

Cổ ngữ nói đi đường khó, thật đúng là không ngoa, Tử Ngọc vừa tự mình thể nghiệm qua, rất nhớ xe việt dã đời sau.

Quãng đường chỉ cần nhấn chân ga là tới, nay lại phải dựa vào đôi chân, quá khó khăn!

Tử Ngọc đột nhiên cảm giác bụng dưới trướng đau, đũng quần nóng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt.

Nàng đã sắp quên mình là nữ, từ sau khi đến dị thế, đây là lần đầu tiên gặp phải việc này.

Hiện tại Tử Ngọc chỉ hận không thể phẫu thuật chuyển giới, trong điều kiện này mà cứ phải mỗi tháng tới một lần, thực sự rất bực bội!

Nhịn một hơi đến trước nhà tranh, Tử Ngọc thấy trong phòng đã có ba bốn người tránh mưa, mỗi người ngồi dựa vào một cái ghế, nhìn mưa bụi xuất thần.

Chủ nhà thấy có khách tới cửa, nhiệt tình tiến lên mở miệng nói.

"Cửa hàng chúng ta có phục vụ trà nóng và cơm trưa, mỗi người hai đồng bạc."

Tử Ngọc không nói hai lời, móc năm hạt đậu bạc đưa ra, trầm giọng nói.

"Cho ta một căn phòng sạch sẽ để thay quần áo."

Chủ nhà nhìn năm hạt đậu bạc trong tay, cười với vẻ nịnh nọt, liên tục mời nàng vào trong phòng.

Phòng rất tối tăm, chỉ có một cái giường và ghế đơn giản, Tử Ngọc đóng cửa lại.

Buông cửa sổ gỗ mở ra phía sau, ngăn chặn tất cả tầm mắt bên ngoài, biến mất trong căn phòng tối tăm.

Thiết Đản đứng ở ngoài cửa, nắm thương sắt vừa bị nhét vào trong tay, nhìn thoáng qua mấy người trong phòng.

"Trang chủ, sao ngươi lại thành như vậy?".

Thược Dược cả kinh há hốc miệng khi nhìn thấy Tử Ngọc trong bộ dạng chật vật cả người dính đầy bùn đất lẫn thảo dược, sau đó dường như cảm thấy không ổn lại vội vàng đưa tay che miệng.

"Ta gặp chút chuyện, ngươi mau tìm tú nương đến đây, nhanh lên!".

Tử Ngọc vung tay chỉ về hướng lầu gỗ, hắn hiện tại không có thời gian giải thích tỉ mỉ, vẫn đang có người canh chừng bên ngoài viện.

Khuya như vậy đi ra ngoài, sợ rằng sẽ bị người khác phát hiện ra điểm bất thường.

Thược Dược nhanh chóng phân phó Đào Hoa đi gọi hai tú nương đến, nàng ngửi thấy một mùi tanh trong không khí.

Trang chủ, ngươi bị thương! Mau để ta xem qua một chút!

Thược Dược đưa tay vào trong thùng nước nhanh chóng rửa sạch, chùi qua vào y phục sau đó vội vàng chạy về hướng lầu gỗ đuổi theo Tử Ngọc.

"Trang chủ, ngươi bị thương ở đâu, mau để cho nô tỳ nhìn một chút bằng không sẽ mất nhiều máu."

Ba!

Tử Ngọc đóng cửa lại, Thược Dược bị cửa đập vào chóp mũi mới bất tri bất giác nghĩ đến nam nữ khác biệt, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.

"Trang chủ, ta đem kim sang dược cùng vải vóc đưa cho ngươi, ngươi tự mình băng bó một chút."

"Đừng lải nhải nữa, ta đã nói không có việc gì thì sẽ không sao hết". Tử Ngọc quay đầu nói với Hương Thảo đã chuẩn bị sẵn nước nóng.

Sau đó bảo tú nương tranh thủ thời gian đi chuẩn bị đai nguyệt sự, phía bên trong đai phải nhét bông vải vào, không được dùng tro cỏ gì cả.

Hương Thảo đầu óc chỉ có ba chữ "đai nguyệt sự", dĩ nhiên các nàng đều không nhìn ra trang chủ của bọn họ chính là nữ nhi.

"Vâng, ta sẽ đi ngay!".

Mặc dù Hương Thảo kinh ngạc nhưng mặt vẫn không đổi sắc rời đi, cũng không tiết lộ một câu với người đang lo lắng ở bên ngoài là Thược Dược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play