Tiếng vó ngựa truyền thật xa trong đêm vắng, Tử Ngọc sờ sờ chiếc roi mềm chưa từng rời khỏi cổ tay, trong lòng kiên định.
Nàng cầm mồi lửa trong tay để thổi chơi, ánh lửa lập lòe chiếu rọi gương mặt, có vẻ quỷ dị cực kỳ.
…
"Công tử... công tử... ngươi rốt cục cũng tới rồi!"
Tử Ngọc sợ tới mức bóp tắt mồi lửa, hướng về phía có âm thanh, roi mềm trên cổ tay cũng vung ra theo.
“Ai da, công tử nhẹ tay một chút, lão già ta loãng xương, không chịu nổi giày vò.”
Lão già lôi thôi, tóc tai bù xù, râu ria đầy mặt, bị roi mềm kéo từ ven đường ra.
Tử Ngọc nghe thấy giọng nói hèn mọn kia, tháo đèn rọi lên mặt người kia.
"Mẹ nó, lão già chết tiệt, sao lại là ngươi? Kiếp trước ta và ngươi có thù oán hay sao, ngươi cứ theo dõi ta không bỏ. Nửa đêm còn chạy tới dọa người, rốt cuộc ngươi là người hay quỷ!" Tử Ngọc bị dọa nhảy dựng, tức giận quát.
Ai có thể nói cho nàng biết, vì sao hơn nửa đêm nàng còn có thể gặp được người vốn nên ở chỗ môi giới tại ven đường, thật đúng là con mẹ nó có quỷ.
"Công tử, ta là người, có độ ấm, không tin ngươi sờ thử đi! Ta nghe theo lời đồn tìm tới, có người nói ngươi đi về hướng này, ta liền đuổi theo. Ta đã đuổi theo ngươi hai ngày, tưởng là hết hy vọng rồi, ai biết ngươi ở phía sau."
Lão già thúi liếm mặt tiến vào chỗ có ánh đèn, vén râu mép trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt nhìn không ra bộ dáng gì.
"Lão già thúi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu không nói rõ ràng, ta liền chôn ngươi ở trên này."
"Công tử, cho ta một miếng ăn đi! Ta đang vừa đói vừa khát, chút nữa ta sẽ nói cho ngươi mọi thứ. Chẳng lẽ ngươi còn sợ lão già như ta sao, đến cả roi của ngươi ta còn không thoát được."
Lão già da mặt dày, nghe lời nói của Tử Ngọc cũng không tức giận, hoàn toàn không cảm thấy xin ăn là chuyện đáng xấu hổ.
Nửa đêm gặp phải một người như vậy, Tử Ngọc cũng không muốn đi, nàng muốn nghe xem lão già này có bí mật gì.
"Đi sang vệ đường nhóm lửa, nếu ngươi không nói ra được cái gì đáng nghe, ta nấu luôn nắm xương già của ngươi."
Coi như là nàng nửa đêm tán chuyện với quỷ đi!
Không cần Tử Ngọc phân phó, lão già thúi tự mình cởi roi mềm quấn trên eo ra, nhận lấy chiếc đèn, qua vệ đường gom lấy một đống cỏ khô và cành cây.
Tử Ngọc lấy ra một túi bánh mì và một túi nước, ngồi ở đống cỏ bên cạnh nhìn lão đầu nhi đánh lửa.
Cỏ khô phải mất một hồi lâu mới bắt lửa, Tử Ngọc ném ổ bánh mì trong tay và túi nước cho lão đầu nhi.
Lão già thúi vội vàng mở túi nước ra uống mấy ngụm, sau đó vặn chặt túi nước, trân trọng cất vào ngực mình.
Sau đó hắn lại vội vàng xiên bánh mì bằng nhánh cây để nướng, sau khi ăn hai miếng bánh mì, động tác của hắn mới dần chậm lại.
"Công tử, tiểu lão nhân thật sự là đói cực kỳ! Ngươi là người thứ ba ta gặp nguyện ý cho ta đồ ăn, cũng là người đầu tiên nguyện ý ngồi xuống nghe ta nói chuyện.”
Lão già vun cho lửa cháy đượm hơn, lại cho thêm một cành cây vào, tự giễu mà chủ động nói.
"Ta là người ở núi Bạch Lộc, đó là một bộ lạc nhỏ trong trăm vạn dãy núi, năm đó khi ta rời đi dân số còn chưa tới một trăm người. Cũng không biết hiện tại sao rồi, nơi đó một năm có hơn sáu tháng bị băng tuyết bao trùm. Điều kiện gian khổ cực kỳ, tiếp giáp Bạch Vân quốc, chỉ cách nhau một ngọn núi cao. Năm đó ta chính là từ trên ngọn núi kia bò sang đây, có thể nói là đã trải qua cửu tử nhất sinh."
"Lúc còn trẻ ta thích lang bạt khắp nơi, luôn cảm thấy mình có thể xông ra một phen thiên địa, nhưng đến già vẫn là cơ khổ không nơi nương tựa. Ta không có mặt mũi trở về bộ lạc, những năm gần đây vẫn luôn lưu lạc ở bên ngoài."
"Lúc ta ra khỏi trăm vạn dãy núi, phát hiện trong núi có một nơi thế ngoại đào nguyên, địa hình nơi đó giống như cái chậu. Xung quanh là những ngọn núi cao chót vót, nước là tuyết từ những ngọn núi đó tan ra chảy xuống thung lũng, tạo thành một hồ nước tự nhiên.