Trước kia nàng sùng bái nam nhân kia đến mức nào, hiện tại Tử Ngọc liền ghê tởm hắn bấy nhiêu, thảo nào cứ cách vài năm lại có một người trong cục biến mất.

Mọi thứ đều là có âm mưu, chỉ là đám thủ hạ bọn họ quá ngốc, cho rằng nam nhân kia sẽ luôn công bằng.

Cũng không biết sự thật đằng sau tối tăm đến mức nào, giới chính trị cho dù là ở thời đại nào cũng đều đầy rẫy ngươi lừa ta gạt.

Mà những kẻ nhỏ bé như bọn họ, luôn là đá kê chân cho người khác.

Đời này, ai cũng đừng hòng quyết định vận mệnh của nàng, ai dám thử nàng liền giết kẻ đó!

Có người hầu hạ thoải mái hơn hẳn, Tử Ngọc ở lại trong không gian hưởng thụ hai ngày áo đến đưa tay, cơm đến há mồm, cũng thuận tiện quan sát một chút các nàng.

Ăn xong một bữa tiệc hải sản ngon miệng, Tử Ngọc nhận chiếc khăn nóng Hạnh Hoa đưa để lau tay, hô ra bên ngoài.

"Thược Dược, vào đi!"

"Thỉnh trang chủ phân phó!"

Thược Dược đi vào cúi chào một cách quy củ, nhìn bộ dáng tiêu chuẩn kia là biết nàng từng được dạy dỗ nghiêm khắc.

"Ta muốn ra ngoài một thời gian, chuyện trong thôn trang ta giao cho ngươi. Trong thôn trang có dược phòng, tạm thời đặt ở gian bên cạnh tòa nhà gỗ này. Ngươi quản lý các nàng, phải biết căng giãn cho phù hợp, trong phòng để đồ ở lầu một có vải vóc, phát cho mỗi người một thớt. Trên cửa kho ở lầu một có danh sách liệt kê đồ dùng hàng ngày và lương thực, nếu lấy cái gì ra thì đều phải ghi chép lại cẩn thận."

Tử Ngọc móc ra một chùm chìa khóa kho nhỏ, đẩy tới trước mặt Thược Dược, cảnh cáo.

"Ngươi có quyền thưởng phạt các nàng, nếu không có ta dẫn dắt, ai cũng không thể ra vào thôn trang, cho đến khi chết."

"Vâng, trang chủ, nô tỳ sẽ nhớ kỹ lời ngài dặn. Một tháng nữa là hoa màu của trang trại có thể thu hoạch, chúng ta còn thiếu cả người và công cụ. Mong rằng trang chủ cho dù bận rộn, cũng mang chút nông cụ về cho chúng nô tỳ."

Cả đám nữ nhân nhìn hoa màu đầy đất, vừa vui vừa buồn, biết rõ chỉ có mấy người các nàng là không thể nào thu hoạch cho hết được.

Các nàng chỉ có thể cùng nhau làm, bất chấp năng lực của từng người, dù sao càng nhiều người càng nhiều sức lao động.

Chỉ cần hai ngày, cuộc sống thanh tĩnh và giàu có trong thôn trang đã mua chuộc được bọn họ.

Trang chủ trẻ tuổi, càng không cư xử kiêu ngạo, cũng không đánh chửi các nàng.

Đã nếm thử cảm giác làm người, ai cũng không muốn mất đi cuộc sống như vậy, cho dù là phải cách biệt với thế giới bên ngoài.

"Không cần, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Trồng trọt ở thôn trang này không khó như các ngươi nghĩ, nếu không ta đã không chỉ mang về mấy người các ngươi. Nam nhân nhiều thì rắc rối nhiều! Đương nhiên, ngoại trừ ta!"

Tử Ngọc nhấn mạnh câu cuối, bởi vì bây giờ nàng vẫn đang dùng thân phận nam tử, cũng không có ý định thay đổi.

"Trang chủ đi ra ngoài nhất định phải bảo trọng, nô tỳ chờ trang chủ bình an trở về!"

Tử Ngọc vẫy vẫy tay, dưới ánh mắt chăm chú của hai người hầu, tiêu sái biến mất.

Hai nữ nhân tận mắt thấy nàng biến mất, một hồi lâu sau mới không thể tin nổi mà đi sờ chiếc ghế dựa nàng vừa mới ngồi.

"Thược Dược quản sự, thần kỳ quá đi! Trang chủ chắc là tiên nhân hạ phàm!"

Được người ta gọi là tiên nhân, Tử Ngọc lại xuất hiện ở nơi nàng biến mất tối hôm trước, cùng đi ra còn có chiếc xe la vẫn luôn không thay đổi kia.

Dưới ánh trăng rằm, tiếng côn trùng kêu vang trở thành giai điệu của núi rừng, bóng cây lắc lư theo gió, giống như một con quái vật ăn thịt người đang giương nanh múa vuốt.

Hai chiếc đèn thông gió bỗng nhiên sáng lên, treo ở hai bên xe, lắc lư theo nhịp xe chạy.

Con la mập mạp cường tráng vừa được nghỉ ngơi hai ngày, tinh lực còn đang dồi dào, không cần Tử Ngọc vung roi, tự giác đi thong thả dưới ánh trăng.

Mặc dù là Tử Ngọc gan lớn vô cùng cũng phải quấn chặt quần áo trên người, còn lấy một cái áo khoác ngắn ra mặc thêm mới ấm áp hơn được một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play