“Ngươi đừng nói cho ai biết, có những thứ này chúng ta có thể chuyển đến Vân Đô sống, con ta sẽ không bao giờ phải ra ngoài làm việc nữa."

Ba mẹ con kích động tưởng tượng tới cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, khiến cho thiếu nữ cũng động tâm, vừa nghĩ tới khuôn mặt phấn nộn của Tử Ngọc liền thẹn thùng.

Tử Ngọc không biết có người tự nhiên thích mình, đánh xe la cho đến khi trời tối cũng không dừng lại nghỉ ngơi.

Theo sát phía sau xe la, người đánh xe bông lo lắng nhìn mặt đường đã tối mịt, muốn đề nghị Tử Ngọc dừng lại, nhưng ai cũng không dám mở miệng.

Đến khi trời đã tối mịt, Tử Ngọc mới kéo cương, hô với phía sau.

"Bịt mắt lại, toàn bộ xuống xe, nắm lấy tay nhau cho khỏi bị lạc. Nơi này có rất nhiều cơ quan, hơi không cẩn thận là sẽ mất mạng, ai mà mở mắt là sẽ bị móc mắt. Người cuối cùng dắt theo la, theo sát ta!” Tử Ngọc đe dọa không thương tiếc.

Đám nữ nhân nghe vậy, vội vàng tìm thứ để bịt mắt, những người không tìm thấy thứ thích hợp thì cởi cái yếm đang mặc ra để bịt mắt, mắt cũng nhắm chặt lại.

Thật vất vả mới có được cuộc sống trong mộng, các nàng không muốn bởi vì sơ sẩy mà bị tàn phế, hoặc là mất mạng!

Tử Ngọc một tay dắt la, một tay dắt tay Thược Dược, mang theo một hàng dài nữ nhân cùng xe la phía sau chui vào không gian.

Làn gió nhẹ nhàng mang tới mùi hoa lúa, ấm áp như bàn tay tình nhân vuốt qua gương mặt đám nữ nhân.

Trên người còn mặc áo khoác bông, bọn họ lập tức cảm thấy nóng bức, đằng xa còn có tiếng gia cầm kêu to.

Môi trường an nhàn lại ấm áp, thoáng cái nắm chặt lấy trái tim của cả đám nữ nhân, khơi dậy khát vọng nơi đáy lòng các nàng.

"Mở mắt ra!"

Đám nữ nhân lớn tuổi nghe lời, ngoan ngoãn kéo vải bịt mắt xuống, cẩn thận mở mắt.

"Oa, ở đây đẹp quá! Công tử, ta muốn ở lại đây cả đời, không bao giờ ra ngoài nữa."

"Công tử, ta cũng không cần ra ngoài nữa."

"Cả ta nữa, cả ta nữa!"

……

Một đám nữ nhân tranh nhau tỏ thái độ, như một đám vịt kêu quác quác ở bên tai.

"Đừng tranh cãi nữa, sau này nơi này sẽ là nhà của các ngươi. Tiểu viện ở đằng xa kia là nơi các ngươi ở, đi làm quen với hoàn cảnh trước đi. Nguyên liệu nấu ăn trong thôn trang, các ngươi đều có thể lấy mà dùng, nhưng còn nhà gỗ bên này, nếu không có sự cho phép của ta không được tiến vào. Đồ dùng sinh hoạt trong tiểu viện bên kia đã chuẩn bị đầy đủ."

"Giờ ta chính thức giới thiệu, ta là trang chủ của các ngươi, họ Tử tên Ngọc. Nhà còn có một tiểu đệ, họ Tử tên Lạc, hắn đi học ở nơi khác, rất ít khi trở về thôn trang. Nhiệm vụ của các ngươi chính là quản lý nông trang, làm quần áo thêu hoa, lúc ta về trang thì nấu thêm mấy bữa ăn ngon."

"Thược Dược, ngươi phụ trách quản lý công việc lớn nhỏ ở đây. Nếu có mâu thuẫn, có thể giải quyết bằng cách đánh nhau, ta rất thích nhìn các ngươi bóp ngực nhau. Đào Hoa, đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa thay quần áo."

Tử Ngọc hướng dẫn một hồi xong, liền đem những thứ lặt vặt trong không gian giao hết cho đám nữ nhân vừa mua về.

Ở địa bàn của nàng, nếu ai dám chơi xấu, vậy thì đi làm mồi cho cá đi!

Nàng không phải là Bồ Tát, chỉ biết cứu người đến mức làm mình phải ôm cục tức mà chết.

Con người sống trên đời này, chẳng phải là vì hưởng thụ sao!

Đây là triết lý mà nàng dùng cả một đời mới nghĩ ra được.

Tử Ngọc nhớ lại kiếp trước không thể sống vì mình, một khi đã gia nhập tổ chức, nàng liền thuộc về tổ chức.

Đáng tiếc, khi đó nàng vẫn còn trẻ, lại chỉ biết chúi đầu vào công việc, cái gì cũng chưa hưởng thụ được thì đã nghẻo.

Thật đáng tiếc!

Hiện tại nàng hơi hoài nghi vụ nổ kia là âm mưu, nếu không nàng nhạy bén như vậy, sao lại không kịp chạy vào không gian chứ.

Những thứ trước kia nàng không muốn nghĩ tới, giờ lại lần lượt hiện lên trong đầu.

Thủ lĩnh đã sớm thoái ẩn đột nhiên lại dẫn nàng cùng đi làm nhiệm vụ, không biết là nàng cản đường nam nhân máu lạnh kia ở nơi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play