Tử Ngọc không chút đỏ mặt, lời nói ra càng là kinh thiên động địa, ai ngờ ông lão cười hì hì nói.
"Tiểu công tử, ngươi mua ta, ta quyết sẽ không để cho ngươi chịu thiệt."
"Ta biết có một nơi tuyệt vời, nơi đó mới thật sự ngăn cách với thế giới bên ngoài, đó là nơi ta nằm mơ cũng muốn trở về."
"Đáng tiếc, sợ là cả đời này ta cũng không thể trở về."
"Công tử, đừng để ý tới cái lão già điên này, hắn tự bán bản thân, chờ ở chỗ này lăn lộn, ăn chờ chết."
"Ta biết hắn ở chỗ này bán mình hơn một năm, cách thời gian không bao lâu nữa sẽ trở về."
"Cứ ai cũng nói những lời như vậy, chính là một lão già lừa đảo." Thanh âm thiếu niên lặng lẽ nhắc nhở Tử Ngọc.
"Có chút giống! Đoán chừng là người nhàn rỗi ra ngoài trải nghiệm nhân sinh." Tử Ngọc đồng ý gật đầu.
Trong mắt lão già hiện lên một tia sáng, vuốt bộ râu mép bẩn thỉu kia không nói gì nữa, ánh mắt lại không rời khỏi Tử Ngọc.
Khi Tử Ngọc thanh toán xong 40 lượng ngân phiếu mua hai bà tử, lại dùng 38 lượng mua một xe la từ trong tay Kim trung nhân.
Mua về 10 người, ở nhà tiểu thiếu niên rửa mặt một phen, thay một thân quần áo vải bông mới mua, chính thức chào hỏi Tử Ngọc.
"Nô tỳ bái kiến công tử!"
"Miễn lễ, các ngươi có thể giữ lại tên của mình trong quá khứ, cũng có thể đổi tên mới, nhất đao lưỡng đoạn với quá khứ."
"Trễ chút ta sẽ đưa các ngươi đến địa phương sinh hoạt mà sau này các ngươi sẽ ở."
"Bởi vì trong thôn không có nam nhân, các ngươi có thể kết bạn với nữ nhân vừa ý mà sống."
"Thỉnh công tử ban tên, ta muốn kết thúc với quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới." Y nữ vẻ mặt kiên định nói.
"Thỉnh công tử ban tên!" Những nữ nhân còn lại đồng loạt nói.
"Được rồi, tất cả đều lấy tên hoa, các ngươi thích hoa gì thì tự mình lấy."
Tử Ngọc - Đặt tên phế, lại một lần nữa ném nồi cho một đám nữ nhân.
"Thược Dược, Lan Hoa, Hồng Mai, Nguyệt Quý, Hương Thảo, Hoa Đào, Hoa Hạnh."
Ba nông phụ cuối cùng không báo được tên nào thì có chút sốt ruột nhìn Tử Ngọc.
"Ha ha, các ngươi lấy tên cây mà mình quen thuộc, hoặc tên động vật đều được, bản thân thích là tốt rồi." Tử Ngọc hứng thú nói.
"Ta đây gọi Hổ Nữ, lợi hại như hổ, về sau sẽ không ai dám khi dễ ta."
"Vậy ta gọi là Bồ Thảo."
"Ta muốn lấy tên Miên Hoa, bởi vì trước đây khi ở nhà chồng luôn muốn có một cái áo bông mới để mặc, nhưng cho đến khi bị bán cũng không thể có được một cái." Người nông phụ cuối cùng ngập ngừng nói.
Tử Ngọc biết mười nữ nhân này đều một quá khứ chua xót, bằng không ai lại nguyện ý trải qua cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Được rồi, đều nhớ kỹ tên của mình, sau khi ăn xong chúng ta sẽ xuất phát!"
Tử Ngọc vỗ tay gọi mười nữ nhân ăn cơm, hai bà tử vừa mua về rất có ánh mắt đứng dậy hỗ trợ, căn bản không cần Tử Ngọc nói thêm cái gì.
Sau khi ăn xong, mười nữ nhân cầm lương khô tự giác lên xe la.
Trước khi Tử Ngọc rời đi, ném cho tiểu thiếu niên đứng chờ ở bên ngoài một tiểu hà bao màu đen.
"Cầm lấy, hy vọng lần sau còn có cơ hội gặp lại."
Thiếu niên không kịp nhìn thứ trong hà bao, đưa đoàn người Tử Ngọc ra sân, thẳng đến khi bóng lưng biến mất không thấy mới thu hồi tầm mắt.
Thiếu niên cảm nhận được xúc cảm khi bóp hà bao trong tay, tay có chút phát run, lại không dám ở trong sân mở ra.
Trái tim nhỏ đập thình thịch, cầm hà bao nhỏ trở về phòng tìm lão nương.
"Nương, công tử đưa ta một hà bao, hình như là hạt đậu vàng!"
“Trời ạ! Cảm tạ Phật tổ! Tiểu công tử thật sự là người tốt, lần sau gặp lại chúng ta phải thành tâm cám ơn người ta.”
Phụ nhân nhìn nắm đá quý vụn trong túi, kích động đến choáng váng, nước mắt lã chã.
"Mẹ, đây là đá quý sao, có phải rất đáng giá không?"
Thiếu nữ mặc quần áo vải thô, thắt lưng đeo tạp dề, hai mắt tỏa sáng nhìn đá quý, không dám tùy tiện sờ thử.
Nàng từng nhìn thấy đá quý, là vật trang trí trên tóc của những tiểu thư nhà giàu, nghe nói thứ đó rất đáng giá.