Bên ngoài hồ là một vùng đất màu mỡ rộng lớn, kỳ lạ hơn là có một ngọn núi cao, trên đó có một hang động thiên nhiên. Theo hang động sang bên kia là một vịnh nước lợ..."
Tử Ngọc nghe thấy mà tràn đầy cảm xúc, địa hình như vậy còn không phải là thứ nàng muốn sao!
Rời xa thế tục ồn ào náo động, có đất đai, có nguồn nước, gần biển, có núi cao, mỗi một thứ đều đúng như lãnh địa lý tưởng trong mộng của nàng.
"Có bao nhiêu người biết nơi đó tồn tại?"
“Ha ha, chỉ có một mình công tử là chịu ngồi xuống nghe lão nhân nói chuyện.”
Lão già thúi thấy nàng có hứng thú với câu chuyện của hắn, bắt đầu giảng giải tỉ mỉ hơn, sợ bỏ sót chi tiết.
"Diện tích của sơn cốc và hồ nước ước chừng tổng cộng khoảng một ngàn mẫu đất, lúc ấy ta đã dùng chân đánh giá qua. Trên núi xung quanh đều là cây lớn đã trưởng thành, vô số cây to đến nỗi hai người ôm cũng không hết, nơi đó cũng có rất nhiều động vật hoang dã."
Tử Ngọc phất tay ngắt lời hắn, đứng dậy lấy bản đồ từ trong xe la ra, trải bên đống lửa.
"Đưa đèn lại đây, chỉ cho ta vị trí cụ thể."
"Công tử, tấm bản đồ này của ngươi thật tốt, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là nơi nào. Thậm chí còn có cả tên bộ lạc chúng ta, nơi ta nói hẳn là khe núi phía sau ngọn núi này. Vừa vặn cái vịnh kia ba mặt là núi, trong vòng mấy chục dặm ở nơi đó chẳng có thôn trang nào cả. Cho dù có cũng vừa nghèo vừa nhỏ, nơi gần nhất gọi là thành Tân An, cách đó hơn hai trăm dặm, diện tích nhỏ hơn trấn Bát Lý năm lần."
Lão già còn đang nhìn bản đồ lải nhải không ngừng, Tử Ngọc lại nhìn bản đồ mà trầm tư.
Theo bản đồ này, nơi đó có mấy bộ lạc xa xôi, nằm tiếp giáp Bạch Vân quốc.
Chỉ cần có thuyền lớn, có thể theo đường biển đi thẳng đến phủ Thượng Đô, thuận tiện và nhanh chóng hơn đường bộ.
Nhưng đó là vùng đất không người quản, hơn nữa núi cao hiểm trở, khí hậu ác liệt, đương nhiên sẽ không có ai đến đây cư trú.
Theo cách nói của lão già thúi, nơi đó là một nơi tốt, nhưng muốn sống ở đó nhất định phải vừa có vũ lực, vừa xây dựng cơ sở hạ tầng, thiếu một thứ cũng không được.
Muốn làm được hai điểm này, nhất định phải dùng rất nhiều nhân lực và tiền bạc mới có thể hoàn thành.
"Lão già, ngươi cảm thấy thời tiết bây giờ thế nào?"
Lão già bị Tử Ngọc hỏi không đầu đuôi, nhất thời sửng sốt, lập tức kịp phản ứng.
"Công tử cũng phát hiện thời tiết không đúng sao?"
“Ta muốn nghe ý kiến của ngươi, dù sao ngươi trà trộn nhiều nơi, khẳng định là có kiến thức hơn ta.”
"Ai nha, công tử hỏi đúng người rồi! Theo ta được biết, những lúc trời đổ tuyết lớn trong thời gian quá dài, thời kỳ sinh trưởng của mùa màng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng..."
Tử Ngọc nghe lão già thúi nói cứ như nhân viên bán hàng đa cấp, biết hắn lại có mưu đồ gì.
Nếu không, vô duyên vô cớ nói lòng vòng như vậy làm cái gì.
“Lão già, ngươi muốn cái gì?" Tử Ngọc đi thẳng vào vấn đề.
“Ha ha, bị công tử phát hiện rồi! Nếu người nhà của ta còn sống, hi vọng công tử có thể tiếp nhận bọn họ. Bộ lạc chúng ta có thể sản xuất ra một loại đá màu đen, có thể dùng làm củi đốt, chủ yếu dùng để chăn nuôi dê bò."
Lão già cực lực quảng cáo chỗ tốt của bộ lạc nhà mình, sợ bị Tử Ngọc ghét bỏ, dù sao không ai sẽ vô cớ tiếp nhận một người xa lạ, còn mang kèm người nhà.
Tử Ngọc lắc đầu, đá đen dùng để đốt, nếu không phải than đá thì là gì?
Đó là thứ tốt, nhưng vận chuyển sẽ rất bất tiện, một ngọn núi cao là đủ để cắt đứt mọi giao dịch.
Cho dù là có đồ tốt tới đâu, nếu không có cách nào vận chuyển thì đều coi như không có.
Tử Ngọc cuốn bản đồ lại, nói với lão già.
"Dọn dẹp râu tóc của ngươi một chút, đừng cứ như ăn mày, chuẩn bị xong đi theo ta."
Lão già thúi vừa nghe thấy có thể đi theo nàng, liền không biết từ nơi nào trên người móc ra một lưỡi dao rộng bằng đầu ngón tay.