Chỉ có một người thì thời gian đi đường mới có thể rút ngắn được.

Trên đường trở về, Tử Ngọc vẫn luôn âm thần quan sát Hồng Phi Dương, phát hiện vóc dáng của hắn mặc dù lớn nhưng lại rất thận trọng, cũng không có mấy tâm tư không nên có kia.

"Ca ca, ngươi phải về sớm một chút! Tiểu Lạc sẽ ngoan ngoãn chờ ca ca."

Trong mắt Tử Lạc toàn là nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, tuy rằng rất không nỡ rời xa ca ca, nhưng vẫn biết nếu ca ca dẫn hắn đi cùng sẽ rất vất vả.

"Ngoan, ca ca nhất định trở về sẽ sớm, lúc ra cửa nhớ phải theo sát Hồng đại ca, không được đi theo người khác."

"Khi nào ngươi lớn hơn một chút, ta sẽ tặng ngươi một con ngựa con!" Tử Ngọc dụ dỗ nói.

"Ca ca, đệ muốn con ngựa trắng nhỏ, phải thật xinh đẹp chạy nhanh như mây trên trời."

"Sau này ca ca đi đâu, chúng ta có thể cưỡi tiểu bạch mã cùng nhau, như vậy ca ca sẽ không quá vất vả." Tử Lạc chỉ vào mây trắng bay qua trên trời, mơ ước nói.

"Được, chờ ngươi học được cách cưỡi ngựa thì ca ca đi chỗ nào sẽ đều mang theo ngươi!"

Tiểu tử kia cuối cùng cũng có một ngày lớn lên, nàng cũng không thể lúc nào cũng bên cạnh hắn được, chờ hắn lớn hơn một chút thì dẫn hắn đi khắp nơi du ngoạn một chút, đối với hắn mà nói đây có thể là chuyện tốt.

Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, hiện tại Tử Ngọc vẫn chưa nghĩ ra nên định cư ở đâu, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

"Thiếu gia, hàng xóm vừa mới nếm qua thịt kho, muốn mua giò heo về cho người nhà nếm thử." Trần Đại bưng cái đĩa không cao hứng đi vào báo cáo.

"Được, lấy hai cái ra ngoài bán, nói cho bọn họ về sau mỗi buổi trưa đều sẽ bày ở cửa bán."

Tử Ngọc không nghĩ tới ngày đầu tiên đã có thể khai trương, vì thế càng thêm tự với nguyên liệu kho mình điều chế ra tin.

"Được!"

Trần Đại vừa nghĩ tới rốt cuộc cũng có thể thu tiền, vui mừng đi vào phòng bếp chọn hai cái giò heo kho to bằng nhau bưng ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Trần Đại đã cầm một nắm tiền đồng đi vào, đặt ở trên bàn nhỏ trong viện.

“Thiếu gia, tiền chúng ta kiếm được! Đủ để cho nhà chúng ta ăn no một bữa rồi.”

Trần Đại biết rõ về vấn đề chi tiêu hàng ngày trong nhà, nên rất nhanh đã biết được sức ăn của Hồng Phi Dương, mắt thấy tiền trong nhà kiếm được ngày một ít, thật sự sợ có một ngày sẽ bị ăn đến nghèo.

"Ha ha, đây mới chỉ là khởi đầu thôi!

"Làm cho tốt, sau này cơ hội kiếm tiền còn rất nhiều!"

Từ nhỏ nàng đều đã quen nhìn vàng bạc với ngọc, cho nên đối với 110 văn tiền trên bàn đều không để vào mắt.

Một cái giò heo nếu trừ đi chi phí cùng với nhân công thì lợi nhuận thu được còn chưa đến 30 văn tiền, với nàng mà nói thì lợi nhuận ít ỏi này không xứng để nàng đặt vào mắt.

Nhưng đối với gia đình nghèo khổ mà nói, có lẽ đây đã là thu nhập một tháng của họ rồi, đã đủ để có thể nuôi sống một gia đình già trẻ.

"Thiếu gia, ta nhất định sẽ làm thật tốt, kiếm đủ chi tiêu trong nhà chính là nguyện vọng lớn nhất của ta." Trần Đại thề son sắt nói.

Tử Ngọc cười để cho Trần đại đi xuống bếp làm việc tiếp, chi phí ở trong nhà, có thể sinh lời tiếp hay không còn phải xem bản lĩnh của hắn.

Ngày hôm sau, lúc chân trời lộ ra tia nắng đầu tiên, Tử Ngọc đánh một chiếc xe la chở đầy hàng hóa biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Tiểu Lạc bĩu môi nhưng vẫn không khóc, sau khi không nhìn thấy bóng dáng ca ca, mới "Oa" khóc lớn thành tiếng.

"Ca ca, ta muốn ca ca!"

"Hồng đại ca, ngươi đi tìm ca ca đi!"

Hồng Phi Dương vụng về lau nước mắt ngày càng nhiều của Tiểu Lạc, lớn giọng dỗ dành.

"Tiểu Lạc ngày hôm qua không phải mới đồng ý ca ca, phải ngoan ngoãn nghe lời, sao giờ đã quên rồi!"

"Tiểu tử hán, nói chuyện phải giữ lời, không thể để cho ca ca lo lắng."

"Oa, ta nhớ ca ca!"

Tiểu Lạc chỉ tay về phương hướng ca ca biến mất, khóc đến nấc cục, Hồng Phi Dương đành phải ôm người ra phố tìm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play