Tử Ngọc rời khỏi tầm mắt mọi người, liền đặt tay ở trên xe, một rương đầy hàng hóa đều biến mất.

Chỉ để lại giường chăn đệm cùng bếp lò, nồi bát ở ngoài, nàng một đường ra roi thúc la chạy tới Giang phủ.

Xe la chạy rất nhanh, rèm bị gió thổi lên, đồ vật đơn sơ trong thùng xe lúc ẩn lúc hiện phô bày ra trước mắt người qua đường.

Xe la có vết bánh xe rất nông, người đánh xe lại là một thiếu niên mặc quần áo vải bông, cho nên cũng không có ai cảm thấy hứng thú.

Tử Ngọc một đường trèo đèo lội suối, lúc thì ngủ ở ngoài hoang dã, lúc thì ngủ lại ở khách điếm.

Có lúc trên đường gặp người muốn đi nhờ xe thì dùng roi doạ người đó, khiến hắn phải nhanh chóng rời đi.

Khi vượt qua trăm dặm sơn mạch đến phủ Hạ Cốc, thì đã là giữa tháng tư trời nổi lên tuyết lớn.

Tử Ngọc run rẩy mặc áo da dê, giày bông, ngay cả mũ mùa đông cũng đội lên.

Tuyết lớn bay tứ phía, mặt đường rất nhanh đã bị màu trắng bao phủ, khi xe la đi qua để lại một chuỗi vết bánh xe thật dài.

Người đi đường cùng xe cộ trên đường đều nhanh chóng tăng nhanh tốc độ, vì muốn tìm được một chỗ tránh gió tuyết sưởi ấm.

Mấy mảnh đất chưa được khai hoang đã đóng băng, một mảnh trụi lủi, thời tiết này phía nam sớm đã là mùa xuân, khắp nơi đều xanh mơn mởn rồi.

Mà ở phương bắc lại một mảnh tiêu điều, cành cây trụi lủi, khô héo rủ xuống, Tử Ngọc còn nhớ rõ năm ngoái lúc rời đi trời đã rơi tuyết rất lớn rồi.

Cuối tháng tư, trải qua nửa tháng đội gió đội tuyết chạy đi, cuối cùng Tử Ngọc cũng đứng ở cửa bắc thành Vân Đô.

Ngay cả chính nàng cũng không nghĩ tới sẽ trở lại Vân Đô nhanh như vậy, bởi vì lúc trước rời đi, nàng cũng không nghĩ tới sẽ trở lại đây.

Tử Ngọc một thân phong sương mà dắt xe la, xếp hàng chờ vào thành, nàng tinh mắt mà phát hiện ra người ra khỏi thành hầu hết đều mang theo một túi lương thực.

“50 văn!" Binh sĩ giữ cửa xoè tay nói.

Tử Ngọc rất kinh ngạc, nàng nhớ rõ năm ngoái phí vào thành Vân Đô chỉ mất có 10 văn, năm nay sao đã tăng lên gấp năm lần rồi.

Tử Ngọc bất động thanh sắc móc ra 50 văn tiền đưa cho binh lính canh cửa, rồi mới có thể dắt la vào thành.

Gió lạnh ở hai bên đường phố đập vào mặt, tuyết đọng cũng rất dày.

Người đi đường lui tới đều mặc quần áo mùa đông thật dày, rụt tay rụt chân tránh gió lạnh, hoàn toàn không có một chút cảm giác mùa xuân tới.

Bên ngoài tiệm lương thực người xếp hàng rất dài, trong tay mỗi người đều cầm túi vải, ở bên ngoài tiệm thì treo bảng giá lương thực.

Một cân gạo 60 văn, một cân bột mì 55 văn.

Chậc chậc, giá cả này cũng quá được! Có thể kiếm lời đến một nửa.

Tử Ngọc vô cùng kinh ngạc với giá cả này, lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Tử Ngọc một mình dắt theo xe la đi tới phố Tường Phúc chọn một khách điếm vừa ổn -- khách điếm Mãn Nguyệt.

"Ở trọ, cần một gian thượng phòng."

"Ăn mày ở đâu ra, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới." Tiểu nhị ở cửa chán ghét phất tay.

"Bộp, lão tử nói muốn ở trọ, nghe rõ chưa!" Tử Ngọc lấy ra một tờ ngân phiếu 500 lượng vỗ vào mặt tiểu nhị.

Tiểu nhị vừa thấy chữ trên ngân phiếu, lập tức chân chó phục vụ Tử Ngọc.

Tử Ngọc nhớ rõ khách điếm nhà này trước kia là thuộc về An Quốc Hầu gia, không biết bây giờ là của hào môn đại tộc nào mua lại.

Một gian phòng trên 20 lượng bạc một đêm, có bộ đồ dùng bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn vô cùng tinh xảo, được đốt than thượng hạng, ngoài ra còn có chăn tơ lụa mới tinh.

Tử Ngọc ở trong phòng tắm rửa thoải mái một hồi, rồi thay một thân cẩm bào mới tinh, đỉnh đầu dùng ngọc quan buộc tóc, thắt lưng đeo chủy thủ ngoại vực khảm bảo thạch.

Một vị công tử tuấn tú nhà giàu rất nhanh đã hiện ra, hơn nữa lại có khí chất trầm ổn, mặc dù mặt mũi trông non nớt nhưng trông rất giống vương công quý tộc.

Nếu trong tay cầm một cây quạt thì chính là một vị nhị thế tổ.

Ở Vân Đô với y phục và diện mạo này, lúc này Tử Ngọc trông không hề giống một tên tiểu tử nghèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play