"Điều này không hợp quy củ!" Tiểu Ngũ vội thu hồi tầm mắt, cúi đầu liên tục từ chối.
"Lời của ta chính là quy củ, lần sau có cơ hội lại hợp tác!"
Tử Ngọc như cười như không nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, thấy trán hắn đổ mồ hôi mới thu hồi tầm mắt.
Trong lòng Tiểu Ngũ kêu khổ không ngừng, ngàn vạn lần đừng gặp lại chuyện như vậy, nếu không sẽ mất mạng người đó!
"Cám ơn tiểu tử!"
Tiểu Ngũ lau mồ hôi trên trán, cầm ngân phiếu mang theo hai hộ vệ vội vã rời đi.
Động tác nhanh như vậy, cứ như sợ bị Tử Ngọc giữ lại, bắt đi làm mấy chuyện giết người cướp của vậy.
Tử Ngọc cầm ngân phiếu trong tay, hô với bên ngoài.
"Hồng đại ca, vào đây một chút!"
Tử Ngọc đếm ra 500 lượng ngân phiếu đặt ở trên bàn, nói với Hồng Phi Dương vừa tiến vào.
"500 lượng ngân phiếu là thưởng cho ngươi giết thổ phỉ."
"Cái này cái này... cũng quá nhiều rồi!" Hồng Phi Dương lắp bắp không biết nên nói cái gì.
Ba ngày liền kiếm được hơn 600 lượng bạc, đây đã là chuyện tốt mà cả đời này hắn không dám nghĩ tới.
Hắn hiện giờ cũng có thể xem là người có tiền đi!
"Bảo vệ Tiểu Lạc tốt, sau này ngươi còn có thể có nhiều tiền hơn, đưa hắn về phòng nghỉ ngơi sớm một chút."
Tử Ngọc thò đầu nhìn Tiểu Lạc vẫn đang chơi ở bên ngoài, cũng không quản hắn, trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.
…
Ngày hôm sau, khi Tử Ngọc duỗi lưng ra cửa, phu thê Trần Đại đã rửa sạch giò heo mua về rồi.
Tử Ngọc lại trở về phòng, dựa theo phương thuốc nhớ được ở kiếp trước, phối ra một bao nhỏ.
Tuy rằng không tốt như lúc trước, nhưng đối với thời đại này mà nói như này đã tương đối khá rồi.
"Trần tẩu, theo ta vào phòng bếp dạy ta ngươi cách làm nước kho, về sau mỗi ngày có thể kho ít đầu heo, móng heo, nội tạng heo bày ở cửa bán."
Vì tìm chút việc cho người rảnh rỗi trong nhà làm, Tử Ngọc cũng rất nhọc lòng.
Nàng nhớ lại những gì đã thấy ở kiếp trước, nấu dầu, ngào đường màu, nấu hương liệu, thêm nước đường đun sôi.
Tử Ngọc vừa làm, vừa giảng giải cặn kẽ cho Trần tẩu, vừa thực hành nấu cho Trần tẩu xem rồi mới dừng lại.
"Cứ cách nửa tháng lại đổi gói hương liệu một lần, thịt và nước nhất định phải tách ra kho, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vị."
"Thứ như xương ống heo sau khi kho xong, bán 60 đồng một cái, có thể bán gấp ba lần giá mua thịt sống."
"Làm sạch lợn lúc ngâm trong nước, thêm hành lá và bột mì xoa bóp nhiều lần, kho xong bán 15 đồng một cân, thịt đầu heo 20 đồng một cân."
"Những gì không thể bán hết trong ngày, cứ tự ăn và nhớ giữ nó tươi là được."
Trần tẩu đã học được bảy tám phần, lại càng thêm bội phục Tử Ngọc, không nghĩ tới thiếu niên tuổi còn nhỏ như vậy mà lại biết rất nhiều thứ.
Trong tiểu viện nốc lên mùi thịt kho mê người, khiến người đi ngang qua bên ngoài cũng phải dừng lại ngó đầu vào nhìn.
"Trần Đại, lấy một cái giò heo cắt thành lát mỏng, bưng ra cửa mời người đi ngang qua nếm thử hương vị."
Sau khi Trần Đại nghe giá cả mặc dù có chút không nỡ nhưng vẫn nghe lời Tiểu Ngọc mà làm.
Bốn hài tử trong nhà thì thèm đến mức chảy nước miếng cứ trông chừng phòng bếp mãi.
Tử Ngọc cười tự mình cắt một cái giò heo còn ấm, chia làm ba phần bưng đến tiểu viện.
Nàng đem phần ít nhất cho Tiểu Lạc, một phần phân cho nhóm ba hài tử Trình Nguyên Câu, một phần phân cho Hồng Phi Dương.
"Đều nếm thử đi!" Tử Ngọc nhìn thoáng qua mấy người đang nuốt nước miếng, buồn cười nói.
"Ca ca, ăn ngon!"
Tiểu Lạc ăn đến mặt mày hớn hở, đem miếng thịt kho lớn nhất trong đĩa đút cho Tử Ngọc.
"Ăn rất ngon, tay nghề của ca ca là thứ ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được đâu."
"Ngoan ngoãn ở nhà chơi với Hồng đại ca, không được chạy loạn cũng không được khóc."
"Ca ca có việc phải ra ngoài, qua một thời gian ngắn sẽ trở về." Tử Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần suy sụp của Tiểu Lạc, nhẫn tâm nói.
Mang theo Tiểu Lạc ra ngoài thật sự rất bất tiện, đoạn đường này cũng không biết phải trải qua bao nhiêu mưa gió.