"Tạ ân cứu mạng của đại hiệp, đã mang đến thêm phiền toái cho ngài rồi!"
"Một lát nữa chúng ta sẽ ra cửa thành chờ đoàn xe, không làm phiền đến mọi người nữa!"
"Đi thong thả không tiễn, ngày khác có duyên gặp lại!" Tử Ngọc không thèm để ý phất tay nói.
Trần Đại đứng dậy tiễn hai người ra sân, trên xe la có vết đao rất rõ ràng, vừa nhìn liền biết trên đường nhất định đã xảy ra một số chuyện rất nguy hiểm.
Hoá ra ra ngoài bán hàng lại nguy hiểm như vậy, vẫn nên ở nhà mua đất trồng hoa màu tốt hơn.
Tử Ngọc liếc mắt nhìn tiểu viện có chút chật chội, người trong nhà càng ngày càng nhiều, tiểu viện này đã không thích hợp ở lại nữa.
Phòng trong nhà có hạn, hàng hóa kéo về cũng chỉ có thể chất đống trong phòng của nàng, cũng thuận tiện cho việc thu chúng vào không gian lưu trữ hơn.
Mắt thấy sắc trời không sớm, lại một đường đi mệt nhọc, dù bình thường Tiểu Ngọc khoẻ mạnh đến mấy cũng không chịu nổi.
"Hồng đại ca, từ hôm nay trở đi sinh hoạt thường ngày của Tiểu Lạc sẽ giao cho ngươi phụ trách, ngày mốt ta muốn ra ngoài một thời gian ngắn."
"Việc bảo vệ an toàn trong nhà đành nhờ ngươi vậy, ngày thường giám sát bọn họ rèn luyện một chút.”
Tử Ngọc lại móc ra một tờ ngân phiếu trị giá trăm lượng đưa cho Hồng Phi Dương, liếc mắt nhìn Tiểu Lạc đang chơi đến đang cao hứng nói.
"Hài tử thích ra ngoài chơi, nhớ mua cho hắn một số đồ chơi, cứ mua bất cứ thứ gì mà hắn muốn."
"Tiểu công tử, ta cũng muốn cùng ngươi ra ngoài, như vậy trên đường cũng có người chăm sóc ngươi, ít nhất cũng có người giúp ngươi đuổi mấy cái xe gì đó." Hồng Phi Dương vừa nghe nàng muốn để hắn ở lại canh giữ nhà, có chút không cam lòng nói.
"Không được, ta đi một mình ngược lại càng tiện hơn, nếu ngươi đi theo thì lại phải mang theo Tiểu Lạc."
"Hắn còn quá nhỏ, hơn nữa đường đi cũng rất vất vả không an toàn cho hắn."
"Nhớ kỹ, Tiểu Lạc phải an toàn thì tất cả các ngươi mới có thể an toàn, có hiểu ý của ta không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Ngọc trầm xuống, hung ác nói.
"Vâng, tiểu công tử!"
Hồng Phi Dương tuy chỉ mới tiếp xúc với Tử Ngọc vài ngày, nhưng đã hiểu rất rõ địa vị của Tiểu Lạc trong lòng hắn, vì những ngày tốt lành sau này của mình hắn chỉ có thể bảo hộ tốt cho Tiểu Lạc mà thôi.
Đang lúc Tử Ngọc muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì cửa viện bị gõ vang dồn dập, người tiến vào thì thấy đó là hai gã hộ vệ rời đi lúc trước.
Cùng đi tới còn có quản sự Tiểu Ngũ, hắn đánh giá tiểu viện một chút, cười chắp tay nói.
"Đại hiệp, Tiểu Ngũ không mời tự tới đã quấy rầy ngài nhiều, xin thứ lỗi."
"Ta có việc muốn thương lượng, không biết bây giờ có tiện nói chuyện không!"
"Tiểu Ngũ ca khách khí rồi, vẫn là gọi tên ta đi!"
"Đại hiệp đại hiệp đại hiệp, nghe khách khí quá đấy, mời vào trong!"
Tử Ngọc thật sự không quen việc mình bị một nam nhân gọi là đại hiệp, làm cho nàng có cảm giác mình đã già đi rất nhiều vậy.
Sau khi hai người ngồi vào nhà chính, Tiểu Ngũ ôm quyền thấp giọng nói.
"Ha ha, vậy thì nghe Tử Ngọc tiểu ca, dọc theo đường đi nhờ có ngươi xuất thủ, bằng không cái mạng này của ta chỉ có thể để ở lại đó thôi."
"Ta vừa mới từ quan phủ đi ra, trong số những tên cướp bị quan phủ truy nã đã nhiều ngày kia có một tên được gọi là 'Đa diện lang quân'."
"Hắn chính là tai hoạ lớn nhất của mấy phú thương nên được treo thưởng lên tới ba ngàn lượng."
"Hơn nữa ban thưởng của quan phủ được tổng cộng được 3800 trăm lượng, kính mong tiểu ca nhận lấy."
"Tiểu Ngũ xin cáo từ, ngày mai thương đội sẽ khởi hành về Giang phủ, hy vọng chúng ta ít ngày nữa sẽ gặp mặt."
Tiểu Ngũ móc ra một xấp ngân phiếu đẩy tới trước mặt Tử Ngọc, sau khi để nàng kiểm kê xong mới rời đi.
"Tiểu Ngũ ca, một ngàn lượng này huynh đệ các ngươi cầm lấy mà chia cho nhau, ai cũng có phần!"
"Tiểu ca nhi, sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, các huynh đệ đã không có thứ gì tốt để cảm tạ ngươi thì thôi, làm sao có thể nhận tiền của ngươi được!"