Cái này đối với hắn mà nói đã là một khoản thu nhập cực lớn rồi, quả nhiên đi theo tiểu công tử chẳng những có thịt có cơm ăn, mà còn có thể kiếm được thật nhiều tiền.
Gặp được chuyện tốt như vậy, hắn chắc chắn sẽ cố gắng thật nhiều để xứng đáng với phần thưởng của tiểu công tử mới được.
Không biết vừa rồi đánh nhau có dọa đến Tiểu Lạc không, Hồng Phi Dương lo lắng mà nhìn thoáng qua xe la, nghe kỹ thấy không có động tĩnh mới yên lòng.
Sau một hồi chiến đấu, Tử Ngọc thu được 1080 lượng ngân phiếu, một xe hương liệu, một xe dầu ô liu.
Quả nhiên ăn cướp so với tự làm có lời hơn nhiều, Tử Ngọc liếc nhìn một ít xe ngựa của thương đội Vương gia, không biết hàng hoá của bọn họ giá trị bao nhiêu.
Tiểu Ngũ đang sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị khởi hành, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh cả lên, lạnh lẽo âm lãnh giống như bị rắn theo dõi, cao giọng không ngừng thúc giục.
"Đi thôi, nhanh lên, nhanh lên!"
Hiện trường mùi máu tanh quá nặng, Tiểu Ngũ không dám ở lại lâu hơn nữa, chất đống thi thể đám hắc y nhân lên hai chiếc xe ngựa rỗng.
Đoàn người đốt đuốc, nửa đêm rời khỏi rừng rậm đã khiến bọn họ thiếu chút nữa thì mất mạng.
"Oa... oa!"
Trong đêm tối truyền đến một trận kêu to, khiến mấy người còn lại trên mấy chiếc xe ngựa thiếu chút nữa thì không khống chế được đại tiện tiểu tiện mà đi luôn trên xe.
…
Lúc trời sáng đoàn bọn họ bình an đến thành Đồng Khâu, Tử Ngọc vốn không muốn xen vào việc này, liền mang theo bốn chiếc xe la rời đi trước.
Hai hộ vệ hỗ trợ đánh xe kia đương nhiên cũng không nghi ngờ gì mà cùng nhau rời đi, buổi tối hôm trước nguy hiểm như vậy mà bọn họ lại có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, đối với bọn họ mà nói đã là rất tốt rồi.
Năm huynh đệ đã chết, mặc dù được bồi thường một phần, nhưng vẫn là một đòn nặng nề đối với gia đình họ.
Hai gã hộ vệ lại một lần nữa trải qua sinh tử, đã bắt đầu có ý nghĩ muốn rời đi, có lẽ sự lựa chọn của Vương quản sự mới là chính xác nhất.
Điều Tử Ngọc không biết chính là, bởi vì nàng ngẫu nhiên xuất hiện, đã khiến cho thương đội Vương gia vốn muốn đi khắp các quận ở Bạch Vân quốc cuối cùng lại phải giải tán.
Hai ngày sau, bốn chiếc xe la dừng ở trước tiểu viện phố Tử Hương, Trình Nguyên Câu mỗi ngày đều canh giữ ở cửa thấy người trở về liền "vèo" một cái nhảy ra ngoài.
"Thiếu gia, ngươi đã trở lại!"
"Ngươi cùng thiếu gia Tiểu Lạc đều khỏe chứ? Để ta dắt la vào cho ngươi!”
Hơn nửa tháng không gặp Trình Nguyên Câu, trên mặt hắn giờ đã có thêm chút thịt, mặc một thân quần áo bằng vải bông ngắn sạch sẽ màu xanh.
Hưng phấn mà vây quanh Tử Ngọc, líu ríu kể chuyện vặt trong nhà.
"Trình Nguyên Câu, đừng đi lòng vòng nữa, mau dắt la vào, mấy thứ này về sau đều là của chúng ta."
“Được, thiếu gia! Tiểu nhân bảo đảm sẽ sắp xếp thỏa đáng."
Trình Nguyên Câu lớn tiếng đáp lời, Trần Đại ở trong phòng nghe được động tĩnh, cùng mấy người Trình Nguyên Thục vội vàng chạy ra.
"Chào thiếu gia!"
"Chào thiếu gia!"
Bốn người đồng loạt chào hỏi, trên mặt đều mang theo vẻ vui sướng, Trần Đại lặng lẽ thở phào một hơi.
Hắn thật sự rất sợ thiếu gia một đi không trở lại, bỏ lại mấy người bọn họ ở chỗ này một thời gian dài, khiến bọn họ ngay cả kế sinh nhai cũng không tìm được.
Nhà thiếu gia không có đất cũng không có sản nghiệp, chỉ dựa vào hai người lớn bọn họ căn bản không thể nuôi sống năm cái miệng trong nhà.
Hiện giờ cuộc sống an ổn, lại có ăn có mặc, Trần Đại cũng không muốn mất đi cuộc sống hiện tại này chút nào.
Hắn hiểu rất rõ, chỉ khi thiếu gia tốt bọn họ mới có ngày lành.
…
Tử Ngọc ôm Tiểu Lạc xuống xe, nói với Trần Vương thị.
"Trần Vương thị, ngươi đi nấu cơm trước đi, hiện tại ta muốn ăn, nấu gấp mười lần bình thường."
Trần Vương thị vừa nghe muốn nấu gấp mười lần, sợ tới mức vỗ ngực một cái, vội vàng gật đầu đáp lời.
Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, lại rửa mặt sạch sẽ, mọi người mới bắt đầu ngồi trong viện dùng cơm, Tạ Viễn cùng Vương Đông cung kính ôm quyền nói cám ơn.