Tử Ngọc bất lực nhìn trời mưa không ngớt, xem ra đêm nay chỉ có thể ngủ lại trong rừng thôi.

"Được rồi, Tiểu Lạc ngoan!"

Sau khi Tiểu Lạc được cho phép liền bám lấy Tử Ngọc, sợ bị bỏ lại phía sau sẽ làm hắn nhớ tới cái đêm nương hắn qua đời vì bạo bệnh.

Khuôn mặt nhỏ lộ ra chút sợ hãi, chỉ có thể dựa sát vào người thân duy nhất cảm nhận lấy hơi ấm.

Bởi vì trời mưa quá lớn, nước trên mặt đất hòa thành từng dòng nước đục ngầu chảy qua nên không thể nhóm lửa nấu ăn, một đống người chỉ có thể trốn ở trong xe ăn lương khô cho đỡ đói.

Mọi người đều nhỏ giọng chửi bới thời tiết quỷ quái này, còn một số người chỉ cần đi vài bước đã bắt đầu quen dần.

Tử Ngọc trở lại xe, nói với Hồng Phi Dương đang cho la ăn: “Hồng đại ca ngươi đưa cái gùi cho ta, Tiểu Lạc hơi nhát gan! Đêm nay chỉ có thể ăn bánh mì lót dạ thôi, ta có rất nhiều túi nước.”

Tử Ngọc lắc hai cái túi nước trong tay, đưa cho Hồng Phi Dương một cái.

“Được, đêm nay để ta gác, ngươi không cần lo!”

Hồng Phi Dương biết sẽ không dễ dàng lấy được tín nhiệm của tiểu huynh đệ, nhưng hắn sẽ làm tốt bổn phận của mình.

Màn đêm bao phủ, những tiếng ngáy bao trùm lên màn mưa, Tử Ngọc đang dựa vào vách xe ngủ khẽ nhíu mày, mũi hơi chun lại.

Nàng nhanh chóng lấy nón lá và giấy dầu đặt trên người, liếc mắt nhìn Tiểu Lạc đang ngủ say trong gùi rồi bế người đưa vào không gian trên xe.

Ở trong sọt xuất hiện một bao y phục giống như đứa trẻ con, Tử Ngọc dùng vải cố định ở trên lưng, vén rèm xe xuống.

Hồng Phi Dương đang canh giữ bên ngoài liền nghe thấy động tĩnh, nói:

“Có chuyện gì vậy?”

“Đến rồi!”

Giọng nói nàng bình tĩnh lạnh lùng như băng, Hồng Phi Dương nghe thấy liền chấn động.

Dưới ánh đèn thông khí, chỉ thấy Tử Ngọc rút một thanh đại đao từ đáy buồng xe ra, từng hộ vệ tuần tra ngã xuống nước mưa những ngáy như sấm.

“Hồng đại ca, đưa nước trong túi cho hộ vệ! Chú ý ẩn núp!” Tử Ngọc bình tĩnh nói.

Hồng Phi Dương đang ngạc nhiên không biết tại sao người trực đêm đều đồng loạt ngã xuống đất ngủ không dậy nổi mà hai người bọn họ lại không sao.

Không Phi Dương tuy nghi ngờ nhưng không hề hỏi nguyên nhân, tin tưởng tiểu huynh đệ sẽ không làm hại hắn.

“Bạch bạch…”

Tiếng bước chân giày đặc giẫm đạp trong mưa từ xa đến gần, dưới ánh đuốc, hơn chục nam nhân đeo mặt nạ đen, đội nón từ trong rừng rậm bước ra.

Thanh kiếm sắc bén sáng như tuyết, phản chiếu ánh sáng dưới ngọn đuốc, mọi người đều đang ngủ say không biết rằng sự sống và cái chết của họ đều phụ thuộc vào tay của người khác.

Tử Ngọc phất tay, hai chiếc xe la liền đi vào bóng tối mang theo vật phẩm biến mất.

Hồng Phi Dương đang đút nước liền dùng hai cước đá bay hộ vệ còn chưa kịp uống nước đi.

Hắn ném túi nước trong tay ra, lấy ra hai cây gậy sắt ở thắt lưng, đứng cạnh Tử Ngọc.

“Tiểu công tử, lát nữa người theo sát phía sau ta, chúng ta cùng nhau ra trận!”

Tử Ngọc đưa tay đón lấy từng hạt mưa rơi xuống, hi vọng đám hộ vệ trúng chiêu kia có thể sớm bị nước mưa xối tỉnh, nếu không chỉ có thể tự cầu phúc thôi.

“Hồng đại ca, cùng tiến lên! Ngươi trái ta phải!”

Tử Ngọc bình tĩnh nắm chặt đại đao trong tay, trốn ở phía sau buồng xe, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắc y nhân ở trong bóng tối càng ngày càng gần.

"Được, cho hắn biết thế nào là lễ độ!"

Hồng Phi Dương đột nhiên trở nên hào khí, tiểu huynh đệ khiến hắn vô cùng chấn động.

Một thiếu niên nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng lại có một cái đầu rất tỉnh táo, hắn tin công phu của tiểu đệ cũng sẽ không tệ.

"Ha ha ha, lão đại lần này chúng ta phát tài rồi, nhiều xe như vậy."

"Người đưa tin nói, chỉ riêng hộp đá quý mà tên lùn nhỏ trong đội ngũ đó mang theo cũng đã đáng giá mấy trăm vạn lượng bạc." Một thanh âm đắc ý càn rỡ vang lên.

"Câm miệng, giết hết những người ở đây trước đã! Chỉ lấy những vật có giá trị và mang đi, phần còn lại thì đốt hết đi, không được để lại bằng chứng.”

Giọng của nam nhân trung niên lộ ra sự lãnh khốc vô tận, hắn nói tới sống chết của con người thoải mái như ăn cơm uống nước vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play