Khóe môi Tử Ngọc hơi cong nổi lên ý cười lạnh lùng, xem ra những người này tới đây là vì nàng, hừ, chưa biết ai thua ai thắng đâu.
Tử Ngọc không có ý định phổ độ chúng sinh vào lúc này.
Sống lại một đời, nàng chỉ muốn sống vì bản thân, người khác có thể sống sót hay không, phải xem vận khí của bọn họ.
Tử Ngọc ẩn ở trong bóng tối, một thanh nỏ cầm tay rất tinh xảo xuất hiện trên tay trái của nàng, đại đao trong tay phải cắm xuống mặt đất, nhắm vào người vừa mới ra lệnh.
"Vụt… vụt… vụt!"
Ba mũi tên liên tiếp xuyên qua màn sương, tiến thẳng về phía ba người đứng dưới cây đuốc.
"A! Có mai phục!"
Thanh âm hắc y nhân càn rỡ, nghe được tiếng xé gió nhanh chóng, hắn thấy mũi tên đang bay thẳng vào đầu liền kéo người bên cạnh làm khiên chắn thịt cho hắn.
Phập! Phập!
Hai tiếng kim loại xuyên qua da thịt vang lên rõ ràng bên tai của tên càn rỡ lúc nãy khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
"Keng!"
Nam nhân dẫn đầu huơ trường kiếm trong tay ra một đường, chặn hết mấy mũi tên đang bay đến.
"Giết hết, không chừa một ai!"
"Ha ha, cũng có tài đấy!"
Tử Ngọc cười nhẹ ra tiếng, thu hồi nỏ cầm tay, món đồ chơi này dùng không tốt bằng vũ khí nóng.
Ba mũi tên chỉ giết được mỗi một người, lãng phí sức lực!
Tay Tử Ngọc tìm tòi ở sau lưng, một túi nước đầy xuất hiện ở trong tay, rút đại đao đang cắm trên mặt đất ra cắt rách túi nước, vẩy xung quanh.
"Tiểu Ngũ ca, đứng lên làm việc!"
Tiểu Ngũ chỉ mới tỉnh lại trong chốc lát, lắc đầu cười khổ, bụm nước đọng trên mặt đất lên uống từng ngụm từng ngụm.
Khói mê còn chưa được giải trừ hoàn toàn, toàn thân lâng lâng, nhưng để sống sót chỉ còn cách liều mạng mà thôi.
"Các huynh đệ, ba người một tổ, liều mạng!"
Những hộ vệ đứng lên chống lại hắc y nhân, mỗi người đều được đào tạo bài bản lập thành một nhóm nhỏ.
…
Trận chiến nổ ra trong tích tắc.
Oan gia ngõ hẹp, ai gan hơn người đó thắng!
Mỗi một đao của Tử Ngọc đều lấy mạng người, nàng xách theo đại đao dài bằng nửa người mà chém, mỗi một chiêu đều rất sắc bén, không hề dây dưa dài dòng.
Ai trúng chiêu của nàng, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì một chiêu mất mạng.
Nước mưa rửa sạch máu tươi dưới đất, nhuộm đỏ một mảnh đất lớn, tiếng kêu rên thảm thiết không dứt ở bên tai.
Hồng Phi Dương theo sát từng bước, tay múa hai cây côn sắt, che chở bên trái chặt chẽ.
Cho dù trên người bị chém một đao cũng không kêu, quay người đáp trả kẻ địch bằng một tiếng nứt xương vang dội.
Hai người phối hợp với nhau cực kì hoàn hảo cũng cực kì tàn nhẫn, vì vậy mà thu hút phần lớn sức chiến đấu của địch đến họ, đánh giết liên tục khiến hắc y nhân bại lui.
Đám hộ vệ được giảm bớt áp lực thì dần dần khôi phục sức chiến đấu và hình thành một vòng phản công.
…
Phập!
Tiếng da thịt bị xé ra khi lồng ngực của nam nhân bị nửa đoạn đại đao đâm vào, hắn không cam lòng trừng mắt nhìn Tử Ngọc có dáng người thấp bé.
"Ngươi... là... ai?"
Máu tươi trong miệng nam nhân trào ra, tưởng rằng đồ vật trị giá chục vạn lượng bạc trắng nằm chắc trong tay, nhưng bây giờ đến lông cũng không thấy một cọng.
Một ‘Đa diện lang quân’ như hắn đã hoành hành gần nửa đời người, chưa từng thất bại, bây giờ lại thua dưới tay một tên tiểu tử vô danh.
Không cam lòng!
"Ta chính là người các ngươi muốn tìm, hơn nữa, lão tử thấp chỗ nào, mẹ nó mắt mù à! Ai dám nói lão tử lùn một lần nữa, lão tử liền cắt cái chân thứ ba của tên đó!"
Tử Ngọc cầm đại đao trong tay, hung hăng đâm về phía trước, nam nhân đối diện đã chết đến không thể chết thêm nữa, không cam lòng trừng to đôi mắt.
Mặt Tiểu Ngũ biến sắc kẹp chặt hai chân, cẩn thận nuốt nước miếng, nhìn sơ qua những hộ vệ vẫn còn đứng được.
Tiểu Ngũ đành căng da đầu tiến lên, móc ra ngân phiếu 600 lượng đã thu được khi rời thành, cung kính đưa đến trước mặt Tử Ngọc.
"Đại hiệp, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đa tạ ơn cứu mạng! Sau này nếu đại hiệp có chuyện cần giúp, ta nguyện lấy mệnh này báo đáp ngài.”