Cửa thành rất nhanh có một đoàn xe xếp thành hàng dài, tất cả mọi người thét to đánh xe rời đi.
Sau khi ra khỏi thành được một canh giờ, đoàn xe tới ngã ba liền chia thành ba hướng, bên trái đi về phía quận Dung Hà, bên phải đi về phía quận Lưỡng Vọng.
Con đường ở giữa là nơi nhất định phải đi qua để đến được phụ Khánh Dương, Tử Ngọc bị kẹp ở giữa nước mắt nhìn dòng xe cộ trước sau, ước chừng có khoảng sáu mươi chiếc.
Đoàn xe vừa rồi đi bắt đầu tiến về phía trước.
Giữa trưa trời đang bình thường bỗng nhiên nổi mưa gào gió thét, la và ngựa bị gió bão làm cho kinh hãi, các phu xe xuống xe nắm chặt dây cương tìm chỗ khuất gió.
Tiếng gia súc kêu và tiếng gầm của lính gác đều bị cơn gió mạnh nuốt chửng, những hạt mưa nặng hạt rơi lách tách trên nón lá.
Mưa lớn đã nhiều ngày không thấy bị thổi bay bởi gió mạnh và sương mù, việc tìm kiếm nơi trú ẩn của đoàn xe lại càng khó khăn hơn.
Không còn nơi nào để đi, đoàn xe chỉ có thể ẩn náu trong một khu rừng sâu, thời tiết tối tăm cộng thêm rừng rậm khiến mọi người cảnh giác hơn.
“Mẹ nó, cái thời tiết quái quỷ gì đây, nói mưa là mưa liền à!”
Mưa lớn như vậy xem ra không thể ngừng trong chốc lát.
“Đêm nay không thể nào tới kịp thành Đồng Khâu rồi, chúng ta đóng quân tại chỗ nghỉ ngơi, làm tốt công tác phòng hộ!” Tiểu Ngũ nhảy xuống xe ngựa hét to.
Đây là lần đầu tiên dẫn đoàn lại gặp phải sự cố đáng tiếc thế này, đoạn đường này e là sẽ có chút khó khăn.
Chỉ mong vận khí không quá tệ, bởi vì Vương quản sự rời đi mà gia chủ đã có chút không thoải mái rồi.
Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, e là mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
Chỉ thấy Tiểu Ngũ mang theo một nửa hộ vệ phân phó mọi người tuần tra xung quanh xe chở hàng, trong tay mỗi người đều cầm theo thứ gì đó sáng bóng, một số người vội vàng che vải bạt cho hàng hóa.
Tử Ngọc không dừng xe la ở rừng rậm để tránh mưa, nàng rừng ở ven đường, đội mưa dùng giấy dầu buộc trên nắp xe, cũng cố định nó trên móc treo.
Sau khi chạy một đoạn đường, Tử Ngọc đã sớm dự tính được tình huống này, ngay cả la cũng được chuẩn bị đồ che mưa tốt.
Hồng Phi Dương đội nón, mặc áo mưa xơ dừa cho hai con la ăn cỏ, cảnh giác nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói.
"Tiểu công tử, người nhớ phải theo sát ta."
"Ngủ đêm trong rừng là điều cấm kỵ đối với những người áp tải, khi cần thiết chúng ta phải phải vứt bỏ đồ đạc ở trên xe la, lát nữa ngươi cõng Tiểu Lạc cho ta."
"Được, người cũng phải cẩn thận!"
Tử Ngọc có chung ý nghĩ, cũng bất lực trước thời tiết nằm ngoài ý muốn, quả thực người tính không bằng trời tính.
Ai mà nghĩ được tháng ba lâu ngày không mưa lại đột nhiên có mưa to, theo lý thuyết thì mùa này sẽ không thể có mưa to như vậy.
Cơn mưa tầm tã mang đến cảm giác mát mẻ tột độ, khiến người ta run lẩy bẩy.
Mắt thấy xung quanh tất cả đều là người và xe, Tử Ngọc đành phải vào buồng xe, lúc vào mượn thêm y phục tranh thủ tránh vào không gian để giải quyết việc cấp bách.
Tiểu Lạc chớp mắt quay đầu nhìn chăm chăm vào rèm xe, bàn tay nhỏ bé nắm chặt rèm, không cho nó bị gió thổi bay.
Tử Ngọc mang thêm một bộ y phục đi ra, trong tay cầm một cái áo màu lam, mặc vào cho Tiểu Lạc.
“Tiểu Lạc tiểu tiện trước, lát nữa ăn lót dạ một chút rồi để Hồng đại ca cõng đi ngủ được không?”
“Ca ca đi đâu vậy?”
Tiểu Lạc khẩn trương nắm tay áo Tử Ngọc, mắt to chớp chớp nhìn nàng.
“Ca ca sẽ trông chừng ngươi, sợ lát nữa trời mưa lớn khiến la sợ hãi không an toàn, Hồng đại ca có sức khỏe cõng ngươi chạy sẽ nhanh hơn.”
“Nhưng ta muốn ca ca cõng cơ! Ta sẽ rất ngoan!” Tiểu Lạc bướng bỉnh lắc đầu nắm lấy tay áo Tử Ngọc không buông.
Tử Ngọc thở dài một tiếng, sờ đầu tiểu tử kia nói.
“Vậy lát nữa sau khi vào gùi ngươi nhớ phải ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, không được khóc!”